Trong nồi, thức ăn đã dính dầu, phát ra tiếng "xèo xèo" không ngừng. Tô Tiểu Triết cầm muôi, đứng ngẩn ra bên bếp lò.
Tiểu Vũ bước lại, định lên tiếng mấy lần mà vẫn không mở miệng được. Nhìn thấy món ăn trong nồi sắp cháy, cậu rốt cuộc không nhịn nổi:"Chị còn định nấu nữa không đấy?"
"Hả?" Tô Tiểu Triết sững người, nhìn lại cái nồi, vội vàng múc đồ ăn ra:"Chết rồi."
Tiểu Vũ lẩm bẩm:"Sao chị vụng về thế không biết."Tuy là cằn nhằn, nhưng cậu vẫn đưa một cái đĩa cho cô.
Tô Tiểu Triết múc thức ăn ra đĩa:"Cảm ơn."
Tiểu Vũ nói:"Không cần khách sáo."
Hai người không còn lời nào, không khí bỗng có chút ngượng ngập.
Tiểu Vũ làm bộ như không có gì, hỏi:"Tối nay ăn gì?"
Tô Tiểu Triết đáp:"Nấu canh đậu phụ với xào rau chân vịt, nhưng chắc món rau phải làm lại rồi."
Tiểu Vũ cắn môi:"Chú Duệ… chú có nói gì với chị không?"
Tô Tiểu Triết lúng túng tay chân, không biết để đâu cho phải:"…Có nói."
Tiểu Vũ hỏi:"Chị trả lời sao?"
Trong lòng Tô Tiểu Triết nổi lên cảm giác vô cùng buồn cười, như thể mẹ mình kéo một thằng học sinh cấp hai đến để xem mắt với mình. Cô tưởng tượng cảnh đó một cái liền bật cười.
Tiểu Vũ cau mày:"Chị cười gì thế?"
Tô Tiểu Triết nói:"Chị không đồng ý."
Tiểu Vũ ngây người:"Chị… chị không đồng ý?"
Tô Tiểu Triết gật đầu, rồi bật cười:"Em thì muốn cưới chị à?"
Tiểu Vũ mặt đỏ ửng lên:"Em… em tất nhiên là không muốn rồi!"
Tô Tiểu Triết nhún vai:"Thế thì được rồi còn gì."
Thời gian cứ thế trôi qua trong yên ả. Việc kinh doanh ở tiệm cầm đồ không đến nỗi tệ cũng chẳng hẳn là tốt. Những nhà trung lưu ở trấn Loan Thủy đều có vài bộ áo khoác da đắt tiền, nhưng vì nhà cửa chật chội, không tiện cất giữ, nên thường vào mùa xuân hạ sẽ mang đi cầm. Tiệm cầm đồ có trách nhiệm bảo quản, phơi da, chống sâu mọt, đến mùa đông lại đến chuộc về. Tiền lãi coi như phí bảo quản.
Sắp Tết rồi, người đến chuộc áo lông ngày càng đông. Những ai tranh thủ mua áo chết (áo cầm lâu không chuộc, trở thành tài sản của tiệm) cũng nhiều.
Tô Tiểu Triết cũng đến giúp một tay, nhưng chiếc áo khoác đen bằng da lông dày kia vẫn chẳng ai mua.
Chú Duệ nói, bộ đó cầm ở đây mấy năm rồi, sớm thành đồ chết, nhưng vì mặc vào quá nổi bật, mà dân quê chỉ lo sống ngày qua ngày, ai rảnh mà mặc một bộ chói lóa như vậy cho rước rắc rối vào thân.
Tô Tiểu Triết nghiêng đầu nhìn bộ áo ấy rất lâu, cảm thấy nó trông… quen quen.
Lúc Lâm Việt mang theo một gói điểm tâm đến, vừa thấy Tiểu Vũ đã cười:"Tiểu Vũ, cho em đấy."
Tiểu Vũ nhìn anh một cái, chẳng nói gì, quay người bỏ đi.
Lâm Việt ngẩn ra. Thằng bé làm sao thế?
Gặp Tô Tiểu Triết, anh liền nhắc đến chuyện này:"Có phải nó giận vụ hôn sự không?"
Tô Tiểu Triết nhận lấy điểm tâm, bóc giấy ra, chọn một miếng bánh chà là, vừa ăn vừa nói:"Tất nhiên là không. Nó đâu có muốn cưới một bà cô như em."
Lâm Việt hỏi:"Sao em biết nó không muốn?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!