Chương 18: (Vô Đề)

Hai người nằm song song trên giường, có thể nghe thấy nhịp thở của nhau — như thủy triều, đến rồi đi, xa mà hòa nhịp.

Tô Tiểu Triết lắng nghe một lúc rồi hỏi:"Anh ngủ chưa?"

Lâm Việt đáp:"Chưa."

Tô Tiểu Triết nói:"Anh đừng căng thẳng."

Lâm Việt cũng nói:"Em cũng đừng căng thẳng."

Hai người im lặng một lát, rồi không hẹn mà cùng bật cười thành tiếng.

Tô Tiểu Triết nói:"Nằm chung giường với một ngôi sao lớn, em sao mà không căng thẳng được chứ. À mà anh có nghiến răng hay ngáy không? Nếu về sau em đem tin anh nghiến răng ngáy ngủ bán ra ngoài, chắc được giá lắm đó?"

Lâm Việt hỏi:"Tô Tiểu Triết, em có người mình thích chưa?"

Tô Tiểu Triết ngẩn ra:"Hỏi cái này làm gì?"

Lâm Việt cười:"Thấy tội cho người ta. Em lắm lời thế này."

Tô Tiểu Triết "xì" một tiếng, huých cùi chỏ vào người Lâm Việt:"Cũng giỏi đó đồng bào Hồng Kông, cả chữ "lắm lời" cũng biết dùng luôn."

Lâm Việt nói:"Dù gì anh cũng ở Bắc Kinh một thời gian mà."

Tô Tiểu Triết thở dài một hơi thật mạnh:"Tiếc là tiếng phổ thông vẫn chưa luyện khá hơn."

Lâm Việt giả vờ giận:"Tô Tiểu Triết, em gan lắm đấy!"

Câu này anh dùng tiếng Quảng nói ra.

Tô Tiểu Triết cảm giác tim mình đập thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Lâm Việt lại chuyển về giọng phổ thông:"Nhưng em nói đúng, phát âm của anh vẫn có vấn đề. Lúc trước bị hỏi không biết là người vùng nào."

Tô Tiểu Triết hỏi:"Rồi anh nói sao?"

Lâm Việt đáp:"Cũng như mọi khi thôi, bảo là dân vùng núi, giọng địa phương."

Tô Tiểu Triết thở dài:"Cho anh xuyên không qua đây đúng là làm khó anh thật."

Lâm Việt nói:"Đã xuyên rồi thì chịu thôi. Nhưng mà cũng may là xuyên cùng em."

Trái tim Tô Tiểu Triết lại khựng một nhịp.

Cô mở mắt, quay đầu, nhìn nghiêng gương mặt Lâm Việt.

Ngoài cửa sổ có ánh trăng lờ mờ. Trong phòng tối mờ mịt, chỉ có thể lờ mờ thấy đường nét khuôn mặt của Lâm Việt.

Nhưng bóng dáng ấy, Tô Tiểu Triết quen thuộc đến mức nhắm mắt lại cũng có thể vẽ ra.

Trán anh, đuôi mày anh, sống mũi anh, và cả đường cong nơi khóe môi anh.

Trên poster, trong phim ảnh, ở đầu trang Weibo, trong những lần điện thoại báo tin tức, Tô Tiểu Triết đã nhìn thấy gương mặt ấy không biết bao nhiêu lần. Cô từng nghĩ, liệu có một ngày, người sở hữu gương mặt đó sẽ quay lại nhìn thấy cô.

Lâm Việt quay sang nhìn cô, khẽ cười:"Sao không nói gì?"

Tô Tiểu Triết nhẹ nhàng nói:"Nếu không phải là em thì sao?"

Lâm Việt:"Hửm?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!