Tô Tiểu Triết đang vịn thang, ngạc nhiên lặp lại:"Chu Tước Chân Thánh? Là cái Chu Tước trong bộ tứ Chu Tước, Huyền Vũ, Thanh Long, Bạch Hổ đó hả?"
Lâm Việt đang đứng trên thang, nửa người đã chui vào gác mái:"Đúng, chính là nó. Em từng nghe qua chưa?"
Tô Tiểu Triết cố nhớ lại:"Hình như có nghe một lần, nhưng không để ý. Nó là gì thế?"
Lâm Việt đáp:"Chắc là tôn giáo của họ."
Tô Tiểu Triết nói:"Kiểu như Chúa Jesus hay A Di Đà Phật hả?"
Lâm Việt gật đầu:"Đại khái vậy. Người trong thương đội bảo, mấy năm trước Chu Tước Chân Thánh hiển linh, dẹp yên loạn lạc ở Nam Man, còn cho phép người Nam Man và dân Đại Chu thông thương buôn bán."
"Chà," Tô Tiểu Triết cảm thán, "thần tiên này lo được nhiều việc thật, vừa lo bình an vừa lo làm ăn."
Lâm Việt lui khỏi gác mái:"Em chắc là đồ ở trên gác chứ?"
Tô Tiểu Triết gật đầu:"Chú Duệ bảo thế. Một cái bình phong nhỏ, trên có đính ngọc trai."
Lâm Việt nhìn vào gác mái tối đen như mực, thở dài nhận mệnh, lại chui vào tìm. Đồng thời nói:"Nhưng nghe họ nói, không chỉ là mê tín đơn thuần, hình như thật sự có vị thần đó."
Tô Tiểu Triết định nói "sao có thể được", trong đầu còn nghĩ tới lời Chủ tịch dạy chúng ta phải dùng ánh mắt biện chứng duy vật để nhìn nhận thế giới. Nhưng rồi nhớ ra Lâm Việt lớn lên ở Hồng Kông, mà giới showbiz Hồng Kông thì tin vào mấy thứ thần thánh này khỏi phải nói, nên đành thuận miệng nói theo:"Vậy mình cũng nên nhập gia tùy tục, theo đạo luôn cho đủ bộ?"
Lâm Việt bật cười, thang rung lên. Tô Tiểu Triết hốt hoảng giữ chặt thang:"Cẩn thận! Cẩn thận đấy!"
Lâm Việt vội bám chặt mép gác ổn định lại. Vừa hay trông thấy một cái bình phong gấp nhỏ nằm trong góc gác mái, liền đưa tay nhặt lấy. Cúi đầu nói:"Tìm thấy rồi."
Tô Tiểu Triết phồng má:"Được rồi, anh xuống từ từ thôi."
Lâm Việt vừa bước xuống thang, vừa hỏi:"Em đang ăn gì đấy?"
Tô Tiểu Triết đáp:"Kẹo. Tiểu Vũ cho em."
Lâm Việt nói:"Cho anh một cái."
Tô Tiểu Triết nhướng mày:"Được thôi, nhưng phải hát một bài tặng đại gia Tô cái đã."
Lâm Việt:"Gì cơ?"
Tô Tiểu Triết kéo dài giọng:"Hát thì mới có kẹo ăn~"
Lâm Việt gật đầu:"Được thôi."
Tô Tiểu Triết vội bổ sung điều kiện:"Phải là bài hát của anh cơ!"
Nói xong liền âm thầm bấm "like" cho chính mình: dùng vài viên kẹo để đổi lấy buổi biểu diễn live độc quyền của Lâm Việt — Tô Tiểu Triết mày thật sự quá thông minh!
Lâm Việt chỉ nghĩ cô lại đùa giỡn, nên tùy tiện chọn một bài ballad của mình, khẽ ngân nga.
Ngân được một lúc, chợt phát hiện có gì đó không đúng — Tô Tiểu Triết đang hát bè cho anh!
Không chỉ là bè, còn thêm cả nhịp trống "bùm chát" và một đoạn rap.
Lâm Việt lắng nghe kỹ hơn, phải nói là hết sức bội phục. Đời anh từng thấy người hát lệch tông, nhưng lệch đến như Tô Tiểu Triết thì là lần đầu. Rap thì thảm không nỡ nghe, lệch nhịp từ đầu đến cuối, nhưng chính chủ lại không hề nhận ra. Không những không nhận ra, mà còn cực kỳ nghiêm túc. Cô giẫm lên một viên đá, lắc vai đung đưa người, hoàn toàn nhập tâm mà múa tay chỉ chỉ:"Yoyo!
Come on baby!"
Lâm Việt không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng. Không ngờ vừa cười thì chân trượt một cái.
Tô Tiểu Triết hết YO luôn, tim như muốn nhảy khỏi cổ họng:"Lâm Việt!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!