Lâm Việt lúc đó đạp trúng lớp băng mỏng, suýt nữa thì rơi xuống nước, may mà kịp thời vung đòn gánh ngang ra, kẹt trên mặt băng, mới được người khác kéo lên.
Dù vậy, lúc được đưa về, anh đã lạnh đến hôn mê, môi tím ngắt.
Tô Tiểu Triết nắm chặt tay Lâm Việt, ngón tay anh lạnh như băng.
Có người bên cạnh nói:"Thế này không được, phải tìm đại phu thôi!"
Cũng có người bảo:"Tìm gì mà tìm, mau cho uống chút gì nóng đi!"
Lâm Việt tỉnh lại, ngửi thấy mùi đồ ăn thơm lừng.
Anh chưa phân biệt rõ mình đang ở đâu, từ từ mới nhớ ra chuyện rơi xuống sông.
Tô Tiểu Triết bưng một bát canh gà nóng hổi, vàng ươm, xuất hiện trước mặt anh.
Lâm Việt ngạc nhiên.
Tô Tiểu Triết đỡ anh ngồi dậy, múc một muỗng canh, thổi nhẹ rồi nói:"Nào, uống canh đi."
Lâm Việt hỏi:"Đâu ra canh vậy?"
Tô Tiểu Triết đáp rất tự nhiên:"Tất nhiên là mua rồi."
Lâm Việt nhíu mày truy hỏi:"Em lấy đâu ra tiền?"
Tô Tiểu Triết nói:"Anh uống canh trước đã."
Lâm Việt:"Em nói trước đã."
Tô Tiểu Triết suy nghĩ một lát:"Em nói cũng được, nhưng anh không được nổi giận."
Lâm Việt cảm thấy một bóng mây bất an bao trùm trong lòng:"Em làm gì rồi?"
Tô Tiểu Triết đáp:"Anh uống một muỗng canh trước, rồi hứa là không nổi giận, em sẽ nói."
Lâm Việt miễn cưỡng uống một ngụm, rồi nói:"Anh không giận, em nói đi."
Tô Tiểu Triết nhìn anh, cười hì hì:"Em bán thân rồi."
Choang! Muỗng canh rơi xuống bát.
Lâm Việt nhìn chằm chằm vào Tô Tiểu Triết, mắt anh đen thẳm — là cái đen của trời sắp mưa giông, là cái đen u ám của mây đè thành muốn sập.
Mấy dòng miêu tả này là cảm nhận đầu tiên của Tô Tiểu Triết — một học sinh ban văn.
Cô vội vàng giải thích:"Anh đừng giận, cũng đừng nghĩ bậy! Em nói 'bán' không phải là cái bán đó. Qua hai con phố có tiệm cầm đồ, anh biết không? Em đi ngang qua đó thì thấy người ta đang mua nha hoàn! Xã hội gì kỳ lạ, buôn người hợp pháp! Em nghĩ, dù sao cũng thuận đường…"
Lâm Việt hỏi:"Bao nhiêu tiền?"
Tô Tiểu Triết liếc nhìn vẻ mặt của anh, nuốt nước bọt, rón rén đáp:"Cũng… khá nhiều…"
Về chuyện "bán thân" của Tô Tiểu Triết, quả thực là một mốc đáng ghi vào sử sách buôn người của Đại Chu: chưa từng có ai mà vì chuyện định giá thân phận lại tranh luận hùng hồn như vậy với bên mua.
Lúc đó, trong lòng cô vẫn canh cánh cái áo choàng lông đen có cổ lông dày dặn kia. Khi đi ngang tiệm cầm đồ, cô muốn quay lại nhìn một chút.
Tình cờ thấy một tên môi giới đang mặc cả với người của tiệm:
"Đã nói là mười một lượng hai mươi tiền, sao giờ chỉ đưa bảy lượng?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!