Ngày hôm sau, Lâm Việt ra bến tàu làm việc thì nghe được một tin không hay: phía thượng nguồn có vài đoạn sông đã bắt đầu đóng băng.
Mấy người phu bến than vãn năm nay sao mà lạnh đến sớm thế, nếu sông mà đóng băng lúc này thì lấy đâu ra tiền tiêu Tết.
Lâm Việt bước đến chỗ quản sự của bến tàu, nói:"Có thể sắp xếp cho tôi thêm vài chuyến được không?"
Quản sự liếc mắt nhìn anh một cái:"Cậu chịu nổi không đấy?"
Lâm Việt đáp:"Chịu được."
Ban đầu Tô Tiểu Triết không hay biết gì cả, mãi đến sau này, có người vô tình chạm vào vai Lâm Việt, anh đau đến nỗi mặt trắng bệch. Lúc đó Tô Tiểu Triết mới nhận ra có điều gì không ổn.
Dưới sự ép buộc của cô, Lâm Việt cởi áo ra.
Tô Tiểu Triết nhìn thấy tấm lưng trần của anh thì sững người — mà là sững sờ khá lâu.
Lâm Việt rùng mình một cái:"Anh mặc lại được chưa? Lạnh lắm."
Tô Tiểu Triết đưa tay ra, muốn chạm vào, nhưng lại không dám.
Vành mắt cô đỏ lên.
Vai, bả vai và lưng của Lâm Việt đều bị đòn gánh đè đến tím bầm, chỗ thì tím nhạt, chỗ thì xanh thẫm, trông đau đến rợn người.
Lâm Việt muốn quay đầu nhìn Tô Tiểu Triết, nhưng bị cô dùng tay đẩy đầu quay lại.
Lâm Việt bất đắc dĩ nói:"Anh sợ em suy nghĩ lung tung, quả nhiên là lung tung thật rồi. Yên tâm đi, mấy vết này bình thường thôi. Trước kia lúc anh luyện vũ đạo còn bị nặng hơn thế này nhiều."
Tô Tiểu Triết thì thầm điều gì đó. Lâm Việt không nghe rõ, hỏi lại:"Em nói gì cơ?"
Tô Tiểu Triết lớn tiếng hơn:"Em nói… nếu mấy fan của anh mà thấy cái này, chắc chắn họ sẽ ăn tươi nuốt sống em!"
Lâm Việt bật cười:"Nghiêm trọng đến vậy sao? Fan của anh đâu có hung dữ thế."
Tô Tiểu Triết hít mũi một cái:"Anh nghĩ sao? Đồ ngốc… trong sáng… ngọt ngào…"
Lâm Việt hỏi lại:"Gì cơ?"
Tô Tiểu Triết chọc ngón tay vào mảng tím trên lưng anh, vừa chọc vừa nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ:"Đồ – ngốc – trắng – trẻo – ngọt – ngào!"
Lâm Việt đau đến nhe răng trợn mắt.
Hai người vừa tiết kiệm vừa chắt bóp, vậy mà trước Tết cũng để dành được hơn bốn trăm văn tiền.
Tô Tiểu Triết đang suy nghĩ xem nên gom cho đủ năm trăm văn để đúc thành một thỏi bạc, hay là lấy ra trước một ít để mua cho Lâm Việt một cái áo ấm. Hiện tại, quần áo của anh vẫn là bộ mặc từ khi chạy trốn khỏi trấn Lai An, sau đó cũng chỉ mua thêm hai bộ vải thô rẻ tiền.
Tô Tiểu Triết dạo khắp phố, vẫn chưa tìm được cái nào phù hợp. Cô biết yêu cầu của mình có hơi viển vông — vừa rẻ lại vừa ấm, trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy.
Cô không nản, tiếp tục năn nỉ ông chủ tiệm. Dỗ ngon dỗ ngọt, nói mãi không ngừng.
Chủ tiệm thật sự hết cách, mới bảo:"Nếu cô muốn mua loại áo như vậy, chỗ tôi không có, nhưng tôi chỉ cho cô một nơi."
Tô Tiểu Triết vội cảm ơn rối rít:"Cảm ơn ông chủ! Ở đâu vậy ạ?"
Người đó chỉ cô đến tiệm cầm đồ Tam Giang Ký ở trấn Loan Thủy.
Đồ trong tiệm cầm đồ chia làm hai loại: sinh cầm và tử cầm. Sinh cầm là do chủ đồ kẹt tiền, mang đồ đến cầm tạm thời. Còn tử cầm lại chia làm hai dạng: một là chủ đồ nói rõ sẽ không chuộc lại, bán đứt luôn cho tiệm; hai là vốn là sinh cầm nhưng hết hạn mà không có khả năng chuộc về.
Tam Giang Ký cứ cách một thời gian sẽ thanh lý một đợt tử cầm, đem bán với giá thấp hơn thị trường một chút.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!