Chương 12: (Vô Đề)

Trấn Loan Thủy là một thị trấn lớn, chỉ riêng nhà trọ đã có đến năm sáu cái. Trong số đó, Đại Thông Khách Điếm làm ăn phát đạt nhất, không vì lý do gì đặc biệt, chỉ vì ở đây có giường ngủ tập thể rẻ nhất — chỉ năm văn một đêm.

Đêm hôm ấy đã khuya, trên đường không thấy bóng người. Bếp than vẫn còn tỏa chút hơi ấm sót lại, tro than trong chậu âm ỉ ánh lên màu đỏ mờ mịt.

Tiểu nhị của khách điếm vươn vai ngáp dài, chuẩn bị đi đóng cửa thì thấy có hai người bước vào.

Người cao hỏi:"Tiểu nhị, còn phòng không?"

Người thấp hơn kéo vạt áo người cao, nói nhỏ:"Không cần đâu."

Người cao đáp:"Em đừng quản."

Tiểu nhị thấy hai người đầu tóc rối bù, quần áo lam lũ, liền dẫn thẳng họ đến phòng ngủ tập thể.

Phòng tập thể chỉ có một chiếc giường đất lớn, một cái bàn gỗ và vài chiếc ghế dài, ngoài ra không có gì khác. Trên giường đất đã có mười bốn mười lăm người đàn ông nằm ngủ, tiếng ngáy như sấm.

Người cao vừa nhìn đã cau mày nói:"Không được, đổi phòng khác."

Tiểu nhị nói:"Phòng khác thì có đấy, nhưng phải trả tiền trước."

Người thấp hỏi:"Phòng rẻ nhất bao nhiêu?"

Tiểu nhị đáp:"Ba mươi văn."

Người thấp im lặng, kéo tay áo người cao, nói nhỏ:"Vậy cứ ở phòng tập thể đi."

Người cao gắt:"Không được!"

Người thấp nói:"Chúng ta hết tiền rồi."

Người cao tức tối:"Nhưng em...!"

Người thấp vội trấn an:"Không sao đâu, anh nhìn em xem," — hắn vỗ vỗ ngực — "Em thật sự không sao mà."

Người cao không đáp.

Người thấp hỏi kỹ lại giá — hai người ngủ giường đất hết năm văn — rồi đếm năm mươi đồng xu đưa cho tiểu nhị.

Tiểu nhị cầm tiền, đi đến giường lớn, đánh thức hai người nằm giữa:"Nhích qua bên một chút."

Hai người mơ màng ngồi dậy, lồm cồm dịch sang bên.

Người cao nói:"Chúng tôi ngủ sát tường."

Tiểu nhị cười cười:"Ngủ giữa mới ấm."

Người cao vẫn kiên quyết:"Chúng tôi ngủ sát tường."

Tiểu nhị gật đầu:"Được rồi, muốn ngủ đâu thì ngủ."

Người thấp nhất nằm sát tường trong cùng.

Tô Tiểu Triết chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình lâm vào cảnh như thế này: vừa mở mắt ra đã thấy cận cảnh gương mặt của Lâm Việt. Với một người phụ nữ có tinh thần và thể chất khỏe mạnh như nàng, tình huống này tất nhiên sẽ khiến tim đập nhanh, hơi thở gấp gáp, mặt đỏ bừng… vân vân.

Nhưng phản ứng của Tô Tiểu Triết là không làm Lâm Việt tỉnh giấc, rón rén bò xuống giường, ra ngoài múc nước.

Ngủ phòng tập thể thì không được phục vụ nước nóng, khách phải tự ra nhà bếp lấy. Mà lại là giữa mùa đông, đi trễ một chút là nước nóng bị lấy hết.

Tô Tiểu Triết chuẩn bị xong nước nóng, lại ra mua chút điểm tâm, sau đó mới về đánh thức Lâm Việt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!