Giữa mùa hạ, cây cối trên núi xanh um tươi tốt.
Cả khu làng quân nhân bị bỏ hoang vắng lặng không một bóng người.
Tô Tiểu Triết một mình ra suối giặt quần áo, rồi lại một mình về phơi đồ.
Một mình nhổ cỏ trong sân, rồi lại một mình nấu cơm trong bếp.
Thầy Trình bận rộn, không thể phân thân, việc giảng dạy trong quân dần chuyển giao cho Hựu Thanh.
Vì vậy thời gian Hựu Thanh lên núi không nhiều, nhưng dù vậy, cũng còn hơn là chỉ có một mình.
Thế nhưng hôm nay chờ từ sáng tới tối, Hựu Thanh vẫn không đến, chắc là bận bịu lắm rồi.
Tô Tiểu Triết thở dài, đóng cửa sổ, thổi tắt đèn rồi nằm nghỉ ngơi.
Trong màn đêm, có hai bóng người lặng lẽ tiếp cận.
Một trong số đó dùng dao nhỏ cạy then cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Tô Tiểu Triết vẫn đang ngủ say trên giường, không hề tỉnh giấc.
Hai người liếc mắt ra hiệu, một người rút dao găm.
Trên có lệnh rằng chỉ cần giữ lại mạng, nếu Tô Tiểu Triết phản kháng thì làm bị thương cũng không sao.
Kẻ đó tiến sát mép giường, định bịt miệng người nằm trên giường.
Nhưng Tô Tiểu Triết bỗng nhiên ra tay.
Gã kia kinh hoảng, vừa giơ dao lên thì bị "Tô Tiểu Triết" giữ chặt cổ tay, giật mình phát hiện "Tô Tiểu Triết" này cao hơn hắn cả một cái đầu.
"Tô Tiểu Triết" quát lớn:
"Thắp đèn!"
Trong nháy mắt, căn phòng sáng rực.
Hai kẻ lén lút mới phát hiện trong phòng toàn là binh lính Đại Chu, nhất thời mềm nhũn cả tay, dao găm rơi "keng" xuống đất.
Tô Tiểu Triết đang đứng trong nhà đối diện, ngó đầu ra nhìn.
Đặng đại nương nói:
"Cẩn thận chút, đừng chạy ra."
Tô Tiểu Triết đáp:
"Không sao đâu, bà xem, Đồ đại nhân đã bắt được người rồi."
Đặng đại nương ra cửa sổ nhìn.
Thấy Đồ Thế Kiệt cùng người áp giải hai kẻ gian xuống núi, y nhìn về phía bên này, gật đầu ra hiệu an toàn.
Tô Tiểu Triết vội mở cửa chạy ra, Đặng đại nương gọi với:
"Chạy chậm thôi!"
Tô Tiểu Triết chạy đến bên cạnh Đồ Thế Kiệt:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!