Nhân lúc Lâm Việt không chú ý, Tô Tiểu Triết lén chuồn ra khỏi tiệm, đến bờ sông bên ngoài trấn Lai An.
Hôm đó thời tiết không tốt, âm u xám xịt, người giặt đồ bên sông cũng ít đi nhiều.
Tô Tiểu Triết kéo chặt cổ áo, nhét tay vào trong, nghênh gió mà chạy dọc theo dòng sông lên phía thượng nguồn.
Lúc mới xuyên đến đây là cuối hè, giờ đã sang đầu thu. Không biết có phải do tâm lý hay không, nhưng cô luôn cảm thấy thu ở đây lạnh hơn thu ở thế giới của mình.
Làn gió lành lạnh khiến cô vô thức bước nhanh hơn.
Tới khúc sông có khúc quanh mà mình hay bắt cá, Tô Tiểu Triết cởi giày tất, thử nhiệt độ nước, lạnh buốt khiến cô rùng mình một cái. Nước lạnh hơn cả nhiệt độ cơ thể.
Cô tự nhủ trong lòng: Không lạnh không lạnh, chút xíu cũng không lạnh, chủ tịch dạy chúng ta, tất cả giá rét đều là cọp giấy!
Cắn răng một cái, cô dấn chân xuống nước.
Cánh tay bị ai đó kéo mạnh lại.
Tô Tiểu Triết ngẩn người, ngoảnh đầu nhìn, thì ra là Lâm Việt.
Cô ngơ ngác hỏi:
"Anh sao lại ở đây?"
Lâm Việt nhìn dòng nước, rồi lại nhìn cô, giọng có phần không vui:
"Đi giày vào."
Tô Tiểu Triết phân bua:
"Em phải bắt cá…"
"Đi giày vào."
Cô nàng nhát gan Tô Tiểu Triết lẳng lặng ngồi xuống, xỏ lại giày tất.
Lâm Việt nói:
"Về sau không được đến chỗ này nữa."
Tô Tiểu Triết:
"Ờ."
Lâm Việt nhướng mày:
"
"Ờ" là có ý gì?"
Tô Tiểu Triết:
"Thì là ờ thôi."
Lâm Việt ngồi xổm xuống, nhìn cô chằm chằm.
Tô Tiểu Triết tim đập thình thịch hai cái, nhưng mặt vẫn không biến sắc.
Lâm Việt mặt lạnh tanh, mở miệng lại là tiếng Quảng Đông:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!