Chương 49: (Vô Đề)

Trong đêm tối, chỉ nghe tiếng còi hú và vó ngựa vang dội hỗn loạn kéo đến.

Mọi người rút vũ khí ra, hô lên: "Là người Di Khương!"

Họ lập tức vây kín Tô Tiểu Triết vào trung tâm.

Gã mặt búng ra sữa đưa mắt ra hiệu cho A Quyển. A Quyển khẽ gật đầu, âm thầm lẩn vào bóng đêm.

Mặt búng ra sữa quát lớn: "Bảo vệ vương phi!"

Tên dẫn đầu đội quân Di Khương nghe vậy thì mừng rỡ.

Một tên lính hỏi: "Vương phi nào vậy?"

Tên dẫn đầu đáp: "Mặc kệ là vương phi nào! Bắt trước rồi nói!"

Chớp mắt, tiếng binh khí va chạm vang dội liên miên.

Tô Tiểu Triết thấy một tia máu bắn thẳng vào mặt mình, một binh lính Đại Chu ngã xuống, nàng lúc này mới phản ứng, vội túm lấy gã mặt búng ra sữa, gấp giọng: "Các người mau chạy đi chứ?!"

Mặt búng ra sữa đẩy Tô Tiểu Triết ra sau, càng quát to hơn: "Mau hộ tống vương phi rút lui!"

Đao của người Di Khương đã chém đến, mặt búng ra sữa nghiến răng, xoay người ôm lấy Tô Tiểu Triết, bị một nhát đao chém sâu vào lưng.

Tên cầm đầu người Di Khương tức tối mắng to: "Lũ óc lợn! Giết ai cũng được, đừng có đụng đến con đàn bà kia!"

Mặt búng ra sữa nghiến răng, quay lại vung đao phản kích.

Tô Tiểu Triết muốn hét lên: "Tại sao? Ta chỉ là vương phi giả mà thôi. Người Di Khương đã bị dụ ra, mục tiêu đã đạt rồi, các người còn không mau lui?"

Mặt búng ra sữa quay đầu nhìn Tô Tiểu Triết một cái, khuôn mặt đã nát bét máu thịt, nhưng vẫn nở một nụ cười.

Lòng Tô Tiểu Triết lạnh buốt.

Nàng rốt cuộc cũng hiểu câu nói của Linh Lang có ý gì.

Nhiệm vụ của đội ngũ này là chết.

Họ sẽ lấy máu mà liều mạng, lấy cái chết mà chứng minh nàng chính là vương phi thật sự của Thanh Châu.

Mắt xích quan trọng nhất của kế hoạch này – chính là nhân mạng – để tạo nên một vở diễn không chút sơ hở.

Quân ta ít người, không địch nổi quân địch, cục diện đã phân thắng bại.

Tô Tiểu Triết bị cưỡng ép kéo lên ngựa, thân hình rung lắc theo nhịp ngựa phi. Nàng mở to mắt, nhìn chằm chằm đám người trẻ tuổi ngã gục trong đêm đen kia.

Bóng lưng họ dường như hòa vào bóng đêm, lại dường như khắc sâu vĩnh viễn trong lòng nàng.

Trên thảo nguyên, hàng chục chiếc lều phân bố lác đác như sao trời, bên trong lều trại ánh lửa rừng rực.

Hồ Lý Cái hứng khởi cười lớn: "Người đâu, rót rượu cho Vũ hiệu úy!"

Tiểu Vũ đứng dậy: "Tạ ơn tướng quân."

Hồ Lý Cái khoát tay: "Ngồi xuống, ngồi xuống. Ngươi hôm qua vì ta cũng lập được công lớn, là công thần của ta, mau ngồi."

Tiểu Vũ vâng lệnh ngồi xuống.

Hồ Lý Cái xoa cằm, cười hề hề: "Vũ hiệu úy là nhân tài như thế, từng nghĩ đến chuyện quy thuận bản vương không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!