Sáng sớm hôm sau.
Lâm Việt tiễn Tô Tiểu Triết đến trước cổng doanh trại.
Tô Tiểu Triết hỏi:
"Lần trước lọ sốt thịt bằm ăn hết rồi nhỉ? Em mang ít đến cho anh."
Lâm Việt nhận lấy, nhưng thấy ánh mắt Tô Tiểu Triết nhìn mình có phần kỳ lạ:
"Không chỉ đơn giản là đưa đồ ăn cho anh đúng không?"
Tô Tiểu Triết ấp a ấp úng.
Lâm Việt thấy khó hiểu.
Cuối cùng, Tô Tiểu Triết lắp bắp nói:
"Chuyện lần trước em bảo anh "hưu" em đó…"
Lâm Việt vừa định nói "Tô Tiểu Triết sao em lại nhắc chuyện này nữa", thì nghe cô tiếp lời:
"…Cho dù anh có tìm được cô gái mình thích, cũng đừng hưu em, được không?"
Lâm Việt dở khóc dở cười, nhất thời chẳng biết nên nói gì:
"Tô Tiểu Triết, rốt cuộc em lại nghĩ gì nữa vậy?"
Tô Tiểu Triết nắm lấy tay anh, khiến Lâm Việt hơi sững lại.
Tô Tiểu Triết thành khẩn nói:
"Hứa với em, phải luyện võ chăm chỉ. Khi đánh trận, nhất định phải đi sau cùng. Khi rút lui, nhất định phải chạy đầu tiên."
Lâm Việt hoàn toàn cạn lời:
"Em rốt cuộc muốn nói cái gì vậy?"
Tô Tiểu Triết nghẹn ngào mà tha thiết:
"Em không muốn làm quả phụ, cũng không muốn tái giá."
Bốp!
Lâm Việt giơ tay gõ cho cô một cái vào trán.
Tô Tiểu Triết kêu "Ái da!" một tiếng.
Lâm Việt nghiêm mặt:
"Về nhà đi. Đừng nghĩ mấy chuyện linh tinh đó nữa."
Tô Tiểu Triết uất ức nói:
"Vậy anh phải ăn uống đầy đủ…"
Lâm Việt lại giơ tay lên.
Tô Tiểu Triết vội nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!