Lâm Việt đập mạnh một cái lên mép giường. Anh cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bốc cháy, lửa hừng hực xông lên.
Những ngày này anh mang thương tích trên người, vậy mà vẫn nghiến răng theo các binh lính luyện tập. Vết thương chưa lành khiến quần dính đầy máu. Có người nhìn thấy anh giặt quần, liền mượn cơ hội buông lời châm chọc càng khó nghe hơn.
Anh nghe mà tức nghẹn trong lòng, hận không thể xông lên đánh một trận, nhưng lại chỉ có thể nhúng tay vào chậu nước lạnh, run lên mà nén giận.
Lúc này anh chỉ có thể nhẫn, chỉ có thể thay đổi bản thân, khiến mình mạnh đến mức người khác không đủ tư cách chỉ trỏ bình phẩm.
Giống như trước khi xuyên không đến đây, Lâm Việt cũng chẳng phải vừa ra mắt đã nổi đình nổi đám. Con đường anh đi đầy gập ghềnh, bao gian truân cay đắng, dao đâm sau lưng, nước bẩn hắt vào, nồi đen úp xuống — cộng lại đủ quấn quanh Trái Đất ba vòng.
Thế nhưng kết quả thì sao? Anh cắn răng vượt qua, cuối cùng nổi tiếng chính là anh. Những kẻ từng chế giễu anh giờ đều đã bị giới giải trí đào thải thành lớp cặn đáy.
Tốc độ tiến bộ của Lâm Việt nhanh đến mức ngay cả Mộ Dung cũng phải nhìn anh bằng con mắt khác.
Anh biết bản thân có thể chịu đựng, có thể kiên trì là bởi vì anh biết, trên ngọn núi này có một căn nhà, có một người đang chờ anh.
Dù có mệt đến nửa sống nửa chết, anh cũng phải bò về bằng được. Thế nhưng anh lại nghe được những lời Tô Tiểu Triết vừa nói.
"Xem em hồ đồ chưa này," Tô Tiểu Triết cố ý dùng giọng bông đùa, gãi gãi trán, "Anh thích chị Khả Điển như vậy, sao có thể để mắt đến người khác chứ? Dù có tìm người khác, cũng phải giống chị Khả Điển chứ…"
Giọng Lâm Việt lạnh băng: "Tô Tiểu Triết, em là gì của anh? Việc riêng của anh, không tới lượt em quản."
Tô Tiểu Triết sững người.
Trong căn nhà, không khí lặng ngắt.
Tô Tiểu Triết đứng dậy: "Trên bếp đang hâm cơm, em đi xem thử."
Cô đi đến nhà bếp, mở nắp nồi ra, làn hơi trắng bốc lên, phủ mờ khuôn mặt cô.
Lâm Việt im lặng một lát, rồi xuống giường, đi đến ngoài cửa bếp.
"…Tiểu Triết, xin lỗi."
Tô Tiểu Triết nói: "Không sao. Anh nói đúng, là em quá đáng rồi."
Lâm Việt nhìn cô: "Thật không sao chứ?"
Tô Tiểu Triết: "Tất nhiên rồi."
Lâm Việt: "Thế em khóc cái gì?"
Tô Tiểu Triết: "Ai khóc? Là hơi nước thôi mà."
Lâm Việt bật cười, bước đến bên cô: "Tối nay ăn gì?"
Tô Tiểu Triết: "Cơm nồi đất."
Lâm Việt chỉ hỏi cho có, không ngờ lại được nghe đáp án ấy, kinh ngạc: "Ở đây có cơm nồi đất thật á?"
Tô Tiểu Triết: "Em tự làm thử thôi. Anh nếm thử đi, không ngon đừng trách em."
Cô định lấy nồi đất ra, không ngờ bị phỏng, vội rụt tay lại.
Lâm Việt nắm lấy tay cô, lo lắng: "Bị phỏng ở đâu?"
Tô Tiểu Triết liên tục nói không sao.
Lâm Việt: "Em chỉ biết nói không sao, thật sự có chuyện cũng không chịu nói với anh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!