Chương 37: (Vô Đề)

Tô Tiểu Triết dắt Tiểu Thạch Đầu đến nhà bà Đặng ăn cơm, sau đó hai người thật sự quay lại dưới gốc cây si lớn.

Tiểu Thạch Đầu rất nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã leo lên cây, từ trên cành cây to cao nhô đầu ra, đôi mắt đen láy nhìn Tô Tiểu Triết.

Tô Tiểu Triết ước lượng độ cao, bắt chước trên phim, nhổ hai cái vào lòng bàn tay, nhìn quanh thấy không ai, bèn vén váy trèo lên cây.

Cũng may cây si nhiều u bướu, thân cây to, cô mới miễn cưỡng trèo lên được cành cây, thở hổn hển một lúc, dặn dò Tiểu Thạch Đầu: "Đừng có kể cho ai biết dáng vẻ chị trèo cây thế nào đấy nhé."

Tiểu Thạch Đầu cười khúc khích.

Tô Tiểu Triết búng vào trán cậu một cái: "Cười cái gì mà cười."

Cô quan sát xung quanh một lượt.

Cành cây si chia làm bốn nhánh, giống như một bàn tay khổng lồ ngửa lên trời, ở giữa "lòng bàn tay" đủ rộng cho hai người ngồi, Tiểu Thạch Đầu dọn rất sạch sẽ, lót một lớp cỏ khô, còn có một tấm chăn bông hoa mỏng.

Tô Tiểu Triết thử nằm xuống, điều chỉnh tư thế, thoải mái hít sâu một hơi, trước mắt là tán lá xanh rì, qua kẽ lá lấp ló màu trời.

Tô Tiểu Triết mỉm cười: "Nơi này của em đúng là thoải mái thật."

Tiểu Thạch Đầu rất vui.

Tô Tiểu Triết vỗ vỗ bên cạnh: "Nằm xuống đi."

Tiểu Thạch Đầu cũng nằm xuống.

Hai người không nói gì, lặng lẽ nằm một lúc.

Tô Tiểu Triết quay đầu nhìn, Tiểu Thạch Đầu cũng đang nhìn cô.

Tô Tiểu Triết nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Thạch Đầu, em có nhớ mẹ không?"

Ánh mắt Tiểu Thạch Đầu dao động một chút.

Tô Tiểu Triết nói: "Chị cũng nhớ."

Tiểu Thạch Đầu cuối cùng cũng mở miệng: "Chị nhớ thì có thể đi gặp."

Tô Tiểu Triết nói: "Ý em là, nếu chị nhớ mẹ, thì cứ đi gặp bà ấy à?"

Tiểu Thạch Đầu gật đầu.

Tô Tiểu Triết cười nhẹ, nụ cười không giấu nổi nỗi buồn: "Dù chị có muốn gặp, cũng chẳng gặp được nữa rồi."

Tiểu Thạch Đầu như hiểu như không nhìn cô.

Tô Tiểu Triết xoay người ngồi dậy, kéo tay Tiểu Thạch Đầu, ra hiệu nhìn xuống dưới cây.

Tiểu Thạch Đầu cũng ngồi dậy, cùng Tô Tiểu Triết nhìn xuống.

Bà Đặng cầm một chiếc đèn lồng đi tới, đốt ngải cứu, đi vòng quanh gốc cây một vòng, còn xông thêm một lúc nữa, đợi cháy hết rồi mới rời đi.

Tô Tiểu Triết nói: "Thấy không, bà Đặng ngày nào cũng phải xông như vậy, nếu không, em sớm đã bị muỗi đốt đầy mặt rồi."

Tiểu Thạch Đầu nhìn theo bóng bà Đặng cho đến khi khuất hẳn, mới nằm úp xuống, im lặng không nói gì.

Bình minh vừa hé, tiếng chim hót trong trẻo, Tô Tiểu Triết dụi mắt, lẩm bẩm một câu, trở mình, chợt sực nhớ mình đang ở trên cây!

Cô vội dừng lại, lập tức ngồi dậy, nhưng không thấy Tiểu Thạch Đầu đâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!