Chương 36: (Vô Đề)

Sáng hôm sau.

Tô Tiểu Triết tiễn Lâm Việt ra cửa. Trước khi đi, anh nhắc:

"Hạt giống để đó, đợi anh về cùng trồng nhé."

Tô Tiểu Triết gật đầu rồi quay lại sân, bắt đầu công việc: nhặt đá, nhổ cỏ dại, dùng cuốc nhỏ xới đất khắp nơi, đầu vã mồ hôi.

Bà Đặng bước đến, đứng nhìn lạnh lùng. Tô Tiểu Triết vừa lau mồ hôi vừa nhận ra, vội chào:

"Bà Đặng…"

Bà Đặng lạnh nhạt:

"Sau chuyện hôm qua, đừng để xảy ra lần nữa."

Tô Tiểu Triết giải thích:

"Cháu chỉ đi chợ mua vài thứ thôi."

Bà Đặng nói:

"Sau này thiếu gì cứ nói bà, đỡ phải tự ý ra ngoài."

Tô Tiểu Triết bối rối:

"Dạ, chuyện gì sai xin bà chỉ, cháu không tái phạm."

Bà Đặng im lặng một thoáng rồi nhìn cô, lạnh lùng nói:

"Ngày trước có người chạy mất khỏi đây."

"Chạy? Sao họ chạy?" – Tô Tiểu Triết sửng sốt.

Bà quay mình qua làng, bỏ lại:

"Sau này cháu sẽ hiểu thôi."

Trong doanh trại.

Lâm Việt đưa cho Mộ Dung bức thư ghi chép lại nội dung "thư Nam Man". Mộ Dung xem rồi ngạc nhiên hỏi:

"Lâm tiên sinh, chắc chắn là những thư này không sai chứ?"

Lâm Việt tự tin:

"Nội dung thư của U Trác (Ngụy Trác) gửi cho tôi là như vậy."

Mộ Dung khen:

"Lâm tiên sinh thật có trí nhớ kỳ diệu."

Lâm Việt chỉ mỉm cười. Anh từng đóng phim, có hôm quay buổi chiều mới nhận kịch bản vào buổi sáng – thuộc thoại trong thời gian ngắn là chuyện thường.

Mộ Dung tiếp:

"Anh biết nói thoại lớp Man (Nam Man) mà không đọc chữ của họ?"

Lâm Việt:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!