Bốn người chờ đợi một lúc, Tô Tiểu Triết đảo mắt nhìn xung quanh. Trong trướng lều chất đầy yên ngựa rách, giày lính cũ các loại. Cô nghĩ, lát nữa chạy trốn kiểu gì cũng cần món gì đó để phòng thân, liền nhẹ tay đi lục lọi. Chú Ô khẽ "suỵt" một tiếng. Tô Tiểu Triết bèn giảm động tác, lục ra được nửa đầu mũi giáo gãy, đưa cho Lâm Việt, nói khẽ: "Giữ lấy, phòng thân."
Lâm Việt nhận lấy.
Tô Tiểu Triết lại lục tiếp, tìm ra một tấm hộ tâm kính méo mó, mặt gương dính vài vết nâu nâu, cô không dám nghĩ kỹ, lau bừa hai cái rồi cũng đưa cho Lâm Việt. Lâm Việt đẩy lại, cô vẫn khăng khăng dúi cho, thế là anh đành nhét vào trong bộ vest.
Đợi thật lâu, cuối cùng chú Ô cũng nói: "Tới giờ rồi."
Theo như kế hoạch, chú Ô và Tiểu Cát nấp bên trái rèm, Lâm Việt nấp bên phải.
Tô Tiểu Triết cất giọng rên: "Cứu mạng, đau bụng quá, đau chết mất…"
Rên xong cô liếc nhìn—chú Ô, Tiểu Cát và Lâm Việt đều quay đầu nhìn cô.
"…Sao vậy?"
Chú Ô cười khổ: "Cô Tô, có thể làm cho giống một chút không?"
Tô Tiểu Triết bực bội: Không giống chỗ nào chứ? Cô xin nghỉ ốm toàn diễn như này mà!
Lâm Việt nói: "Để tôi."
Anh điều chỉnh hơi thở, rên rỉ: "…Cứu mạng… bụng tôi… đau…"
Chú Ô nhìn mà bội phục, giơ ngón cái.
Bên ngoài có lính nghe động, vén rèm: "Gì vậy?"
Lâm Việt còn chưa kịp đâm mũi giáo ra, Tiểu Cát đã lao vút lên, kẹp lấy cổ tên lính, tay kẹp lưỡi dao quét ngang cổ. Máu tuôn xối xả, tên lính mềm oặt ngã xuống không một tiếng động.
Tô Tiểu Triết sững người.
Tên lính khác thấy bạn vào không thấy động tĩnh, cũng bước vào xem.
Tiểu Cát lặp lại chiêu cũ.
Hai xác lính nằm trên đất, chú Ô và Tiểu Cát đã thay xong trang phục của chúng. Chú Ô quay lại gọi: "Cô bé, mau ra đi."
Tô Tiểu Triết muốn bước ra, nhưng chân mềm nhũn không nhấc nổi.
Lâm Việt kéo tay cô: "Đi!"
Tô Tiểu Triết nghiến răng, rút chân chạy!
Đây nhất định là một cơn ác mộng! Ra khỏi đây rồi, cô nhất định nghĩ đủ mọi cách để xuyên trở về!
Chạy được vài bước, Tô Tiểu Triết quay đầu—kinh ngạc phát hiện chú Ô và Tiểu Cát lại chạy về hướng ngược lại.
Cô kéo tay áo Lâm Việt, anh cũng dừng lại. Cô vòng tay che miệng, hạ giọng lo lắng gọi: "Chú ơi! Nhầm hướng rồi! Lối ra bên này cơ mà!"
Chú Ô ngoảnh đầu nhìn cô, nở một nụ cười.
Tô Tiểu Triết sững sờ.
Chỉ thấy Tiểu Cát đá một khúc củi đang cháy bay vào trướng lều bên cạnh, lập tức lều bốc lửa.
Chú Ô hét lớn: "Có người lạ giết lính! Đang trốn về phía cổng trại!"
Toàn trại quân lập tức rối loạn, vô số binh lính ào về hướng cổng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!