Hơn mười ngày sau, tại Vạn Hạc Quan.
Mộ Dung đang bàn bạc quân sự trong trướng cùng các tướng lĩnh thì một binh sĩ bước vào, ghé tai thì thầm vài câu. Mộ Dung trầm ngâm một chút rồi nói:
"Dẫn cô ấy vào."
Tô Tiểu Triết quỳ trên mặt đất.
Mộ Dung nói: "Tô cô nương, đã lâu không gặp."
Tô Tiểu Triết đáp: "Tôi đến đây, là để cầu xin tướng quân một chuyện."
Mộ Dung bình tĩnh: "Xin cô nương cứ nói."
Tô Tiểu Triết nói: "Tôi muốn cầu tướng quân cứu chồng tôi."
Mộ Dung: "Chồng?"
Tô Tiểu Triết: "Chính là người hôm đó bị bắt cùng tôi, tên là Lâm Việt. Tướng quân chắc vẫn còn nhớ."
Dĩ nhiên Mộ Dung nhớ. "Hai người không phải là anh em sao?"
Tô Tiểu Triết đã chuẩn bị sẵn câu trả lời: "Khi ấy chúng tôi đang trốn người, nên giả làm anh em."
Mộ Dung đứng dậy, bước đến trước mặt Tô Tiểu Triết:
"Dù các người là anh em hay vợ chồng thì có liên quan gì đến ta? Ta vốn không quen các người, vì sao lại phải giúp cô cứu người?"
"Người tên Đậu Trọng Vọng, tướng quân hẳn không thể không biết."
Mộ Dung cau mày, nhìn kỹ Tô Tiểu Triết hơn.
Tô Tiểu Triết nói tiếp: "Chồng tôi là mưu sĩ của Thái tử."
Mộ Dung khẽ chấn động.
"Nhưng vì thất vọng với con người của Thái tử nên anh ấy mang tôi trốn chạy, định đầu quân cho Tam hoàng tử, giữa đường thì bị bắt trở lại."
Mộ Dung chậm rãi đi về án thư, im lặng không nói.
Tô Tiểu Triết tháo khăn che đầu, lộ ra mái tóc nâu.
"Tướng quân đang giao chiến với người Di Khương, hẳn cần nội ứng. Tôi nguyện ý làm nội ứng cho người."
Mộ Dung cuối cùng cũng lên tiếng: "Hắn bị bắt khi nào?"
Tô Tiểu Triết do dự một chút rồi nói: "Mười bốn ngày trước."
Mười bốn ngày. Mười bốn đêm.
Từ khi nghe được tin hành quân của Mộ Dung, nàng liền ngày đêm gấp rút đuổi theo, không nghỉ không ngủ, suýt ngã ngựa vì kiệt sức.
Mộ Dung nhìn sắc mặt tiều tụy của Tô Tiểu Triết, cũng đoán được phần nào gian khổ của chuyến đi.
"Nếu cô lo cho hắn như vậy, sao không tự mình đi cứu? Đến tìm ta, e rằng chỉ phí công vô ích."
Tô Tiểu Triết: "Đến tìm tướng quân vẫn còn một tia hy vọng. Còn nếu tự mình đi, thì chẳng qua là để rơi vào tay Thái tử mà thôi, chỉ tổ hy sinh vô ích."
Bên ngoài có người đã nghe lén hồi lâu, lúc này mới vén rèm bước vào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!