Tô Tiểu Triết nửa đêm giật mình tỉnh dậy, chỉ thấy một cái bóng đen đứng lù lù bên giường, nàng giật thót tim, nhưng nhìn kỹ lại thì ra là Tiểu Vũ.
Tô Tiểu Triết khoác áo ngồi dậy, nghi hoặc hỏi:
"Tiểu Vũ? Đêm hôm cậu đứng đây làm gì?"
Tiểu Vũ nói:
"Tô Tiểu Triết, chúng ta đi thôi."
Tô Tiểu Triết kinh ngạc:
"Đi đâu cơ?"
Tiểu Vũ nói:
"Đi đâu cũng được, chỉ cần rời khỏi Bạch Giang Thành này."
Tô Tiểu Triết chăm chú quan sát sắc mặt Tiểu Vũ, nghiêm chỉnh ngồi thẳng dậy:
"Em nói thật cho chị biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nếu không nói rõ ràng, chị sẽ không đi đâu cả."
Tiểu Vũ cắn chặt môi.
Tô Tiểu Triết nói:
"Nếu không muốn nói thì thôi, ra ngoài đi, chị muốn ngủ."
Tiểu Vũ đột nhiên lên tiếng:
"Em không muốn chị gả cho Thôi Đạm Nhân."
Tô Tiểu Triết sững người, rồi bật cười:
"Làm gì có chuyện đó..."
Tiểu Vũ gấp gáp nói:
"Em biết, hắn thích chị!"
Tô Tiểu Triết cố gắng an ủi Tiểu Vũ:
"Có thể anh ấy thích chị, nhưng nếu cậu lo lắng chuyện này, thì mai chị sẽ nói rõ với anh ấy."
Tiểu Vũ sốt ruột đến mức vò đầu bứt tóc:
"Nói không rõ được đâu! Dù hôm nay chị không thích hắn, nhưng nhỡ ngày mai thì sao? Ngày kia thì sao? Nhỡ có một ngày chị thích hắn rồi cưới hắn, thì em biết làm sao?!"
Tô Tiểu Triết nghĩ rằng Tiểu Vũ vẫn canh cánh chuyện mình từng nói dối để khích lệ cậu:
"Tiểu Vũ, cậu nghe chị nói, chị với Thôi đại phu..."
Tiểu Vũ nắm lấy tay Tô Tiểu Triết.
Tô Tiểu Triết khựng lại.
Bàn tay của Tiểu Vũ lạnh buốt, run rẩy, như chính giọng nói của cậu, nứt nẻ và tan vỡ:
"Tô Tiểu Triết... em xin chị... em xin chị đấy...!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!