Chương 15: (Vô Đề)

Trước đây làm ở tiệm đậu phụ, Tô Tiểu Triết đã quen với việc dậy sớm, nên trời còn chưa sáng cô đã tỉnh dậy. Mới qua giờ Dần, trước sau tiệm cầm đồ đã được dọn dẹp sạch sẽ, cháo mặn và bánh bao nóng hổi được bày sẵn trên bàn.

Tiểu Vũ gọi người trông coi tiệm là Chú Duệ, Tô Tiểu Triết cũng theo đó gọi như vậy.

Chú Duệ nhìn một lượt, tỏ vẻ hài lòng, rồi nói với Tô Tiểu Triết:

"Cô Tô, lát nữa cô ra phía sau chọn bộ đồ khác mà mặc."

Tô Tiểu Triết nuốt nghẹn máu trong cổ họng:

"Chú Duệ, gọi cháu là Tiểu Triết đi ạ. Còn quần áo, cháu không cần đâu."

Tiểu Vũ hừ một tiếng:

"Ý của chú Duệ là thấy bộ đồ này của cô rách rưới quá, mặc thế này sao được."

Tô Tiểu Triết trừng mắt nhìn Tiểu Vũ — sao lại không mặc được?

Bộ quần áo này đã theo cô từ Lai An đến tận Loan Thủy, chịu nắng mưa, trải ngọt bùi, đã có tình cảm cách mạng với nhau rồi. Rách thì rách, nhưng cô đã vá kỹ lắm rồi!

Chú Duệ nói:

"Trời lạnh lắm rồi, thay bộ dày hơn đi."

Tô Tiểu Triết kéo vạt áo:

"Cháu cảm ơn chú Duệ."

Tiểu Vũ ở bên cạnh cứ làu bàu, nhưng Tô Tiểu Triết coi như không nghe thấy.....

Mấy ngày sau, Tô Tiểu Triết dần quen với môi trường. Mọi việc khác thì cũng ổn, chỉ có việc khó nhất là gánh nước.

Không hiểu nha hoàn trước kia là nữ hán tử cơ bắp cỡ nào, mà cái thùng nước cô dùng còn to hơn cả vòng eo của mình. Tô Tiểu Triết cắn răng cố gắng gánh nước về tiệm, đi qua hậu viện, vừa đến gần bếp thì bỗng trượt chân.

Tô Tiểu Triết té sấp mặt, thùng nước đổ nhào, nước văng tung tóe.

Cô lồm cồm bò dậy, thấy cả hai bàn tay bị trầy xước vì sỏi đá. Quay đầu lại thì thấy — là Tiểu Vũ.

Tiểu Vũ còn nói móc:

"Đi đứng cẩn thận chứ. Đánh đổ thùng nước thì phải đền đấy."

Tô Tiểu Triết không nói gì, cầm thùng nước đi ra ngoài, lại gánh hai thùng khác về.

Đi tới đi lui ba bốn lượt, cuối cùng cũng đổ đầy hai chum nước.

Lúc này Chú Duệ tình cờ đi ngang qua, ngạc nhiên hỏi:

"Sao lại là cô đi gánh nước? Việc này là của Tiểu Vũ mà."

Tô Tiểu Triết hít sâu một hơi.

Không được giận, không được giận. Mình đang ở dưới mái hiên nhà người ta, phải cúi đầu. Bao nhiêu việc còn phải làm, không thể phí thời gian vào giận dữ.

Cô tự an ủi như vậy, rồi cầm chổi đi quét sân. Nhưng vừa đi ngang qua chum nước thì tức đến nổ phổi.

Hai chum nước — một để nấu ăn, một để giặt giũ — giờ cả hai đều bị ném lá rụng với cát đá vào, bẩn thỉu không thể dùng. Đừng nói nấu ăn, ngay cả giặt đồ cũng không được. Chỉ có thể đi gánh lại từ đầu.

Tiểu Vũ thì đắc ý lắm, vừa ăn hạt dưa vừa nhìn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!