Chương 12: (Vô Đề)

Trấn Loan Thủy là một thị trấn lớn, chỉ riêng nhà trọ đã có đến năm sáu cái. Trong số đó, Đại Thông Khách Điếm làm ăn phát đạt nhất, không vì lý do gì đặc biệt, chỉ vì ở đây có giường ngủ tập thể rẻ nhất — chỉ năm văn một đêm.

Đêm hôm ấy đã khuya, trên đường không thấy bóng người. Bếp than vẫn còn tỏa chút hơi ấm sót lại, tro than trong chậu âm ỉ ánh lên màu đỏ mờ mịt.

Tiểu nhị của khách điếm vươn vai ngáp dài, chuẩn bị đi đóng cửa thì thấy có hai người bước vào.

Người cao hỏi:

"Tiểu nhị, còn phòng không?"

Người thấp hơn kéo vạt áo người cao, nói nhỏ:

"Không cần đâu."

Người cao đáp:

"Em đừng quản."

Tiểu nhị thấy hai người đầu tóc rối bù, quần áo lam lũ, liền dẫn thẳng họ đến phòng ngủ tập thể.

Phòng tập thể chỉ có một chiếc giường đất lớn, một cái bàn gỗ và vài chiếc ghế dài, ngoài ra không có gì khác. Trên giường đất đã có mười bốn mười lăm người đàn ông nằm ngủ, tiếng ngáy như sấm.

Người cao vừa nhìn đã cau mày nói:

"Không được, đổi phòng khác."

Tiểu nhị nói:

"Phòng khác thì có đấy, nhưng phải trả tiền trước."

Người thấp hỏi:

"Phòng rẻ nhất bao nhiêu?"

Tiểu nhị đáp:

"Ba mươi văn."

Người thấp im lặng, kéo tay áo người cao, nói nhỏ:

"Vậy cứ ở phòng tập thể đi."

Người cao gắt:

"Không được!"

Người thấp nói:

"Chúng ta hết tiền rồi."

Người cao tức tối:

"Nhưng em...!"

Người thấp vội trấn an:

"Không sao đâu, anh nhìn em xem," — hắn vỗ vỗ ngực — "Em thật sự không sao mà."

Người cao không đáp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!