Chương 6: Chuyển đổi

Nói là cải cách giáo dục giảm gánh nặng, nhưng buổi học sáng vẫn không muộn hơn chút nào. Nghi ngờ là các chuyên gia không nỡ, muốn thế hệ học sinh sau này cũng chịu khổ như thời trẻ của họ, coi việc chịu khổ là truyền thống. Thiếu Vi buổi sáng còn có thêm việc nhà phải chuẩn bị, vì vậy mỗi ngày khi thức dậy trời vẫn còn tờ mờ sáng.

Nhà tự xây không nói đến cách âm, âm thanh buổi sáng như trò chơi đập chuột chũi, lác đác phát ra từ các góc Đông Tây, tiếng súc miệng, tiếng ho và tiếng xả bồn cầu, tiếng xì mũi, Thiếu Vi có thể nghe ra ai là ai, ai hôm nay bất ngờ dậy sớm.

Sau khi bận rộn trong bếp, Thiếu Vi như thường lệ chạy lạch bạch xuống cầu thang. Ti vi của ông chủ nhà lại không tắt, Thiếu Vi liếc thấy những bông tuyết trên màn hình qua khe hở của song cửa chống trộm. Người này luôn như vậy, nhưng lại rất tính toán với cô và Đào Cân từng xu tiền điện, gom lại đến khi tính được bằng "hào" thì bắt cô trả bù.

Trời còn sớm đến mức chưa nhìn rõ sắc trời. Nhưng hình như trời mưa rồi?

Vài giọt mưa nặng hạt rơi xuống, Thiếu Vi theo bản năng ngẩng đầu, tay che thành ô trên tóc. Ngay sau đó một trận "mưa" lớn hơn trút xuống. Mưa như trút nước cục bộ.

Thiếu Vi: "…"

"Ối trời." Một giọng nữ vang lên trên đầu. Các thanh song cửa chống trộm màu nhôm được thiết kế vươn ra ngoài, phía dưới có một bệ phơi rộng bằng lòng bàn tay, trước đây vẫn trống, giờ đây có thêm một chậu cây xanh. Phía trên chậu cây xanh có một người phụ nữ hai tay chống vào song cửa, cười với Thiếu Vi: "Làm em ướt sũng rồi." Bên tay cô ta là công cụ gây án của mình – một chiếc bình tưới hoa bằng sắt màu bạc. "Em mau lên đây đi, mèo con, chị sấy khô cho em."

Áo sơ mi đồng phục của Thiếu Vi cũng bị ướt một chút, nhưng thời gian gấp gáp, đang lưỡng lự thì đối phương lại giục một câu: "Đi học thế này sẽ bị bạn bè cười đấy, lên đây đi, lát nữa chị đưa em đi."

Thiếu Vi đành phải quay lại tầng hai. Đống đồ hỗn tạp và hộp giấy chất đống trong hành lang vẫn như cũ, nhưng cánh cửa sơn màu đỏ gan lợn đã mở ra, người phụ nữ tóc dài một tay vặn vào tay nắm cửa, tay kia chống vào khung cửa thì kẹp thuốc lá: "Nhanh thôi, xin lỗi nhé."

Thiếu Vi trước mặt người lạ vốn luôn có chút rụt rè, nhưng mùi thuốc lá vẫn khiến cô không nhịn được mà nhíu mũi. Đối phương thấy vậy, cười rồi nhanh chóng và tùy tiện dụi thuốc lá lên bức tường chưa trát vữa chưa quét sơn.

Đối phương không có ý định tự giới thiệu, cô ta ngồi xổm xuống từ một cái túi đan lục tìm một hồi rồi tìm thấy máy sấy tóc. Một chiếc q**n l*t ren màu hồng đào bị kéo ra, chưa kịp để Thiếu Vi nhìn rõ, cô ta đã vội vàng túm lấy, nhét bừa vào túi quần ngủ sọc của mình. Cô ta làm việc như đánh trận vậy. Thiếu Vi bị cô ta ra lệnh cởi áo sơ mi đồng phục, cởi ra rồi lại bị cô ta cười.

"Mèo con nhà em thật dễ tin, không sợ chị là người xấu hay b**n th** sao?"

Thiếu Vi im lặng: "Em có tên, chữ "Thiếu" trong "thiếu bất canh sự*", chữ "Vi" trong "Thải Vi*."

Thiếu bất canh sự*: trẻ người non dạ

Thải Vi*: là tên của một bài thơ cổ rất nổi tiếng trong Kinh Thi

" "Thải vi" là gì? Chị không đọc nhiều sách, chữ "vi" có bộ thảo sao?"

Thiếu Vi hơi kinh ngạc nhìn cô ta một cái, không biết sao cô ta lại tự tin như vậy về trình độ văn hóa thấp của mình.

"Trong Kinh Thi ấy ạ."

"À, nói thật đấy, em không sợ chị là người xấu hay b**n th** sao? Nếu trong nhà có giấu đàn ông thì sao?"

Cô ta lại hỏi một lần nữa "Có người chuyên lừa những người như em vào nhà cho đàn ông chơi đấy."

Thiếu Vi bị cô ta dọa sợ.

"Đúng rồi đấy." Người phụ nữ nói "Không nên dễ tin như vậy đâu." Sự thân thiện quá mức của cô ta giống như cuồng phong bão tố, còn mạnh mẽ, thô ráp hơn cả chiếc máy sấy tóc đang ù ù thổi trong tay cô ta.

Sấy khô tóc và quần áo – hai thứ đó đều bị cô ta sấy nóng ran, chuyến xe buýt đến trường cũng bị lỡ mất, Thiếu Vi nhìn điện thoại, theo bản năng nói: "Sắp trễ rồi."

"Chị đã nói chị đưa em đi mà." Cô ta tùy tiện quấn dây máy sấy tóc lại. Cô ta nói chắc như vậy, có lẽ là có xe. Thiếu Vi an tâm, nhưng đi theo cô ta xuống lầu nhìn một cái, mới biết chiếc chìa khóa trong tay là của xe điện. "…"

"Xe điện Aima, yêu là hành động ngay!"

"…"

"Mũ bảo hiểm!"

Thiếu Vi đón chiếc mũ bảo hiểm màu hồng cô ta ném lên không trung, ngồi vắt chân lên yên sau, vịn vào eo cô ta. Hóa ra có người có thể lái xe điện ra cảm giác phóng như bay. Luồn lách, vượt xe, ôm cua… Khi đèn xanh dành cho người đi bộ sáng lên thì nó là xe không động cơ, khi đèn xanh dành cho xe động cơ sáng lên thì nó lại thành xe động cơ.

Thiếu Vi trên đường đi tim đập nhanh không ngừng, đồng thời chịu đựng tiếng chửi thề và tiếng còi xe suốt cả đường, đến cổng trường vừa tháo mũ bảo hiểm ra, mặt đỏ bừng như quả cà chua: xấu hổ.

"Sợ đến thế à?" Người phụ nữ này còn tưởng là do kỹ năng lái xe điêu luyện của mình, làm cô tăng adrenaline.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!