ảnh gia nhân văn thiên tài. 4. Có H nhẹ và tình tiết BDSM liên quan đến dây trói, cân nhắc kỹ trước khi đọc nếu thấy không phù hợp. Chặng cuối cùng của chiếc xe thể thao là trước một ngôi biệt thự vườn lộng lẫy. Người giúp việc ra đón, thấy Trần Ninh Tiêu thì có chút ngạc nhiên, khách sáo nói: "Bà chủ đang chuẩn bị lên chương trình ạ."
Trần Ninh Tiêu nhếch môi, thái độ xa cách nhưng vẫn lịch thiệp: "Tôi đi ngay đây."
Người giúp việc ngược lại thấy ngại nên nói: "Để tôi rót cho cậu một ly nước." Lúc mang nước ra, thấy cô chủ nhà mình đang rưng rưng nước mắt.
"Anh ra nước ngoài một năm rồi mới về được…" Trần Ninh Tiêu bật cười: "Chuyện ngồi máy bay thôi mà, đừng nói như sống chết mong manh vậy."
Tư Đồ Vi ấn anh ngồi xuống ghế sofa: "Phỉ phỉ phỉ, dù sao anh không được đi."
"Được thôi." Trần Ninh Tiêu ngoắc tay: "Tiện thể giúp em xem bài kiểm tra tháng luôn."
Tư Đồ Vi: "…" Cô bé mặt dày, nhét bài kiểm tra tháng đã sửa vào lòng anh rồi chạy đi tắm. Trần Ninh Tiêu ngồi bắt chéo chân, lật từng trang bài kiểm tra của cô bé. Đến giờ, người giúp việc cũng không hỏi ý kiến anh, theo thói quen của gia đình từ trước đến nay mà bật loa.
Kênh cố định, giọng của nữ phát thanh viên truyền ra rõ ràng, khiến động tác của Trần Ninh Tiêu khựng lại. Hôm nay đọc truyện cổ tích của Hesse (nhà văn người Đức), cách dùng từ đặt câu phức tạp hơn của Oscar Wilde, nhưng cô ấy vẫn đọc rất thanh lịch, dịu dàng, không nhanh không chậm, mọi chi tiết xử lý đều xứng đáng với danh hiệu trụ cột của đài truyền hình tỉnh.
Tư Đồ Vi lau tóc đi ra, chỉ nghe thấy giọng nữ từ từ chảy ra, còn bài kiểm tra thì úp ngược trên bàn trà, người lẽ ra phải chấm bài đã không thấy đâu.
Mắt tìm một vòng mới phát hiện Trần Ninh Tiêu đang hút thuốc ở ban công. Bầu trời đêm xanh đen bao phủ trên cửa kính trong suốt, bóng dáng anh đứng nghiêng còn đen hơn màn đêm, chỉ có đầu thuốc lá ở đầu ngón tay lấp lánh đốm đỏ.
Tư Đồ Vi tắt loa, oán trách trừng mắt nhìn người giúp việc.
Hút thuốc xong anh quay trở lại, phòng khách một khoảng lặng im, Trần Ninh Tiêu thản nhiên cười một tiếng: "Sao lại tắt chương trình vậy?"
Tư Đồ Vi ôm tập bài tập, lý do đầy đủ: "Em phải làm bài tập chứ."
Trần Ninh Tiêu nhướng mày: "Làm bài ở phòng khách à?"
Tư Đồ Vi bướng bỉnh: "Cứ làm ở phòng khách."
Phòng khách làm gì có chỗ tốt, nằm bò trên bàn trà mệt chết đi được, cuối cùng chuyển sang phòng ăn, trải đầy cả cái bàn ăn. Tư Đồ Vi lẩm bẩm: "Mẹ cho em học thêm sáu môn, em còn ngủ không đủ giấc, vậy mà vẫn thi không qua bạn cùng bàn."
Trần Ninh Tiêu rút bài kiểm tra toán của cô bé ra, hỏi: "Bạn cùng bàn của em là ai?"
"Chính là người ở cổng trường lúc nãy đó, em đã nói rồi mà!"
Lông mày và ánh mắt của Trần Ninh Tiêu hơi khựng lại, giọng điệu không mấy để tâm: "Không để ý lắm."
Tư Đồ Vi cầm phấn viết lẩm bẩm: "Cô ấy cũng như em, học bán trú, đôi khi tự học buổi tối còn về sớm hơn em, vậy mà lại ổn định hơn em."
"Điểm của cô ấy tốt hơn em nhiều sao?"
"Cũng không hẳn, khoảng một trăm hai, trăm ba gì đó."
Tư Đồ Vi nói một cách khách quan: "Em thấy cô ấy thông minh hơn em, cũng tĩnh tâm được, chỉ là không biết sao điểm số không lên được."
Trong đầu anh bỗng nhiên thoáng hiện lên hình ảnh cột sáng Tyndall xuyên qua làn khói hồng trong quán bar, và khuôn mặt của cô gái hơi ngước lên trong tiếng hát.
Mỗi tối đi làm thêm ở nơi như vậy, điểm số lên được mới là lạ.
Yên lặng một lúc, Tư Đồ Vi viết xong một bài giải nhỏ, bất ngờ như một cuộc tấn công hỏi: "Anh ơi, có thật là có học sinh cấp ba ra ngoài làm "hỗ trợ giao tiếp" (ý chỉ m** d*m trá hình) như mấy bạn nam nói không?"
"Gì cơ?"
"Hỗ trợ giao tiếp" Tư Đồ Vi ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút ngây thơ: "Là đi uống rượu với người ta, đi chơi theo kiểu tạm thời ấy."
Có lần trong giờ hoạt động ngoại khóa, cô bé đau bụng kinh không chịu nổi, được bạn đỡ đến phòng y tế trường lấy thuốc, tình cờ gặp mấy bạn nam đang hút thuốc dưới chân tường.
Đó là mấy đứa nổi tiếng hư hỏng trong trường, đến cả con mèo đi ngang qua cũng phải chịu vài lời trêu chọc xui xẻo, Tư Đồ Vi chỉ muốn nhanh chóng đi qua, chỉ lờ mờ nghe thấy trong tiếng cười có những từ như "hỗ trợ giao tiếp", "con nhỏ lớp 11-4". Từ Văn Kỳ đỡ cô bé đi hỏi: "Họ đang nói về lớp mình à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!