Chương 35: Cậu đối với tớ, không hề có chút rung động nào sao?

Hôm đó, tại nhà hàng cảnh quan dưới biển trong mơ, Thiếu Vi đã có tấm ảnh chụp chung đầu tiên chỉ riêng với Trần Ninh Tiêu.

Là do Khúc Thiên Ca đề nghị, nhưng sau đó cô ấy không còn ép Trần Giai Uy làm công nữa, mà kéo Thiếu Vi tự chụp liên tục, lúc thì chụp chung với cá mập voi trước cửa sổ đại dương, lúc thì bắt được nụ cười tự nhiên của cá đuối, lúc thì so tay hình chữ "V" với Thiếu Vi bên bàn ăn. Cuối cùng, cô ấy đề xuất, bắt đầu chụp ảnh chung cho từng người một.

Thiếu Vi và Trần Ninh Tiêu ngồi hai bên bàn, không ngừng nghiêng về phía giữa bàn, như hai cụm thực vật sắp chạm vào nhau, cùng hướng về ống kính điện thoại của Khúc Thiên Ca.

Đều rất lịch sự, giữ khoảng cách vài centimet giữa hai người, trông như muốn thân mật mà lại không. Thiếu Vi hai tay liên tục nắm chặt chiếc cặp sách trong lòng.

"Đừng ngại thế chứ, giơ tay hình chữ "V" đi." Khúc Thiên Ca gợi ý.

Một tiếng "cạch", tiếng màn trập điện thoại vang lên, khung hình hai người được định lại.

Khúc Thiên Ca lật lại xem, liên tục nói: "Trời ơi, tớ chụp ảnh giỏi quá, Trần Ninh Tiêu!"

Trần Ninh Tiêu nghiêng mặt liếc nhìn, thần sắc hơi khựng lại.

Cửa sổ ngắm cảnh đại dương là nguồn sáng bổ sung dịu nhất, những đường sóng xanh biếc vẽ nên cảnh vật xung quanh, hai người ở giữa khung hình dù không có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt lại rất dịu dàng.

Bức ảnh toát lên cảm giác, không cần dựa vào trang điểm hay kiểu tóc, mà có một sức mạnh bình yên dạt dào từ sâu bên trong.

Thiếu Vi khẽ hỏi: "Có thể cho em xem một chút không?"

Khúc Thiên Ca đưa qua, cô cầm điện thoại xem rất lâu, rồi yêu cầu cô ấy: "Có thể gửi cho em một bản được không?"

"Cô muốn lưu à?" Trần Giai Uy lơ đễnh hỏi.

"Ảnh trong máy ảnh của anh cũng gửi cho tôi đi" Thiếu Vi thẳng thắn nhìn anh ta và Khúc Thiên Ca "cả ảnh chụp chung trong điện thoại của Thiên Ca nữa, tôi đều muốn lưu lại."

Khúc Thiên Ca nhìn chiếc điện thoại nắp gập bàn phím của cô nói: "Sao em vẫn dùng điện thoại nắp gập vậy? Chị gửi cho em qua QQ nhé."

Nửa sau chuyến đi, Thiếu Vi lòng nóng như lửa đốt, chỉ muốn về nhà mở máy tính đăng nhập QQ.

Ăn tối xong, bốn người ai về nhà nấy. Trần Giai Uy đưa Thiếu Vi về nhà, nhưng không dẫn đường đến Bảo Lợi Hối, mà hỏi thẳng: "Cô ở hướng nào của thôn Hi vậy?"

Thiếu Vi mím môi, không nói gì.

"Cô không cần tự trọng mạnh thế, ở biệt thự hay ở làng đô thị thì cũng như nhau thôi, chúng tôi cũng sẽ không coi thường cô. Huống hồ nơi các cô ở tương lai rất tốt, sớm muộn gì cũng được giải tỏa, lúc đó cô sẽ là sách nhị đại* rồi."

Sách nhị đại*: là một thuật ngữ phổ biến trong tiếng Trung Quốc, dùng để chỉ những người thuộc thế hệ thứ hai được hưởng lợi từ việc quy hoạch, giải tỏa, hoặc phá dỡ nhà ở để xây dựng các dự án mới.

Công lực tự nói tự cười của anh ta rất lợi hại, Thiếu Vi không khỏi khẽ cười thở dài, lắc đầu, như người lớn đang khoan dung với trẻ con, chỉ cho anh ta chỗ mà Tống Thức Nhân thường dừng xe.

"Trần Ninh Tiêu có biết cô ở đây không?" Trần Giai Uy lái chiếc xe Mustang mui trần của mình một cách khó khăn trên con đường gập ghềnh, lúc nào cũng có thể sụt lún.

"Tại sao lại hỏi vậy?"

"Hai người trông thân thiết hơn vẻ bề ngoài."

Thiếu Vi giật mình trước sự nhạy bén của anh ta, nói lấp lửng: "Quen biết một thời gian rồi."

Chiếc Mustang màu đen dừng ở ngã tư, trên cột điện xiêu vẹo cạnh cửa hàng tạp hóa có treo một bóng đèn mà chủ nhà tự mắc.

Trần Giai Uy tháo dây an toàn: "Hơi muộn rồi, để tôi đưa cô về tận nhà."

"Không cần đâu." Thiếu Vi xuống xe, nói với anh ta: "Hôm nay cảm ơn anh."

"Khoan đã." Trần Giai Uy mở một ngăn chứa đồ ở bảng điều khiển trung tâm, lấy ra một hộp quà nhỏ: "Quà."

"Tôi sẽ không nhận."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!