Chương 32: Chê bai tôi à?”

Không gian kín mít của khoang xe khiến âm thanh trở nên hơi khác lạ, huống hồ Thiếu Vi còn không nhịn được ho khan vài tiếng.

Tống Thức Nhân nghe ra nguyên do, khẽ cười hỏi: "Bệnh vừa khỏi đã ra ngoài chơi rồi à?"

Thiếu Vi "ừm" một tiếng. Tống Thức Nhân không hỏi thêm, cô cũng không nói gì nữa.

Từ đây đến Thủy cung phải đi qua nhiều quận, Trần Giai Uy đã bật đài radio, sau khi lên cầu vượt, anh ta hỏi: "Vừa rồi người đó là người cô từng nói có thể gọi cô bất cứ lúc nào à?"

"Đừng có tọc mạch vào cuộc sống của tôi."

Trần Giai Uy nheo mắt: "Cô khá giỏi trong việc dương đông kích tây đấy."

Thiếu Vi cười một tiếng: "Anh chắc chắn đang đùa đấy."

"Trông có vẻ cô không hứng thú với tôi, vậy tại sao lại ra ngoài?"

"Sợ anh quấy rầy tôi."

Trần Giai Uy bật cười: "Tôi có tiếng xấu vậy sao? Ai đồn đấy? Khúc Thiên Ca à?"

Không cần Thiếu Vi thừa nhận anh ta cũng đoán được, nhưng anh ta không hề tức giận.

"Chúng ta làm quen lại đi, lần đầu gặp mặt không được vui vẻ cho lắm, không có ý bắt nạt cô, chỉ là thấy cô xinh đẹp, muốn thu hút sự chú ý của cô thôi."

Thiếu Vi hơi ngạc nhiên quay mặt đi.

"Cô không tin à? Cô có vẻ ngoài rất ổn, cách ăn mặc là một chuyện, nhưng vẻ ngoài và khí chất là trời sinh. Nói thật, cô mà trang điểm lên chắc chắn sẽ rất nổi bật đấy."

Thiếu Vi bất lực: "Anh một chút cũng không che giấu sự khốn nạn của mình."

"Thừa nhận vậy, lũ côn đồ như chúng tôi thích nhất là những cô gái ngoan ngoãn như cô." Anh ta bất cần nói.

Khi người ta trơ trẽn đến mức này, có thể gọi là thẳng thắn rồi, Thiếu Vi vừa cười vừa thở dài: "Được rồi, hôm nay tôi có thể nói chuyện với anhthêm vài câu."

"Thế mới đúng chứ, đã ra ngoài rồi thì cần gì phải xụ mặt ra?"

Nửa sau chặng đường, cuộc trò chuyện trong xe quả nhiên nhiều hơn, Trần Giai Uy bảo cô lấy túi đĩa CD từ hộp đựng đồ ra, tìm bài hát mình thích để bật. Thiếu Vi chọn một đĩa của Enya.

Đĩa này là của bạn gái cũ của Trần Giai Uy để lại, anh ta nghe nửa bài rồi nói: "Rất hợp với cô."

Lời nói giống hệt với những gì anh ta từng nói với bạn gái cũ, nhưng anh ta không thể không thừa nhận, câu nói lần này chân thật hơn một chút.

Đến Thủy cung, trên khuôn mặt Thiếu Vi nở một nụ cười.

Thủy cung vào mùa hè đông nghịt người, Trần Giai Uy tìm chỗ đỗ xe mất nửa ngày, khi xuống xe anh ta rất chu đáo lấy nước tinh khiết, ô che nắng, quạt nhỏ và máy ảnh từ ghế sau.

"Giữa các khu vực là ngoài trời, cả nhà hát cá heo cũng vậy, che chắn một chút." Anh ta vừa nói vừa mở ô che cho Thiếu Vi, che đi ánh nắng gay gắt trên đầu cô.

Tiếp đó, anh ta hoàn toàn không chê bai mà nhận lấy chiếc túi xách cũ của Thiếu Vi: "Tôi giúp cô đeo."

Thiếu Vi: "…"

Thật lòng mà nói, cô có chút cảm động.

"Đừng rung động nhanh thế."

Thiếu Vi: "Vẫn chưa."

Trần Giai Uy cảm nhận được sự thú vị của cô – là một loại thú vị rất lạnh lùng, và không phải là loại cố tình tạo ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!