Kiều Quân Tinh đang trên đà thắng tiền, nhưng vẫn luyến tiếc đút ví tiền vào túi rồi đi ra, vẻ mặt xót xa: "Gì vậy?"
"Lái xe đi mua một đôi giày nữ."
"?"
Ống nghe điện thoại truyền đến một tiếng thì thầm trầm thấp khá ôn hòa và kiên nhẫn: "Đi giày cỡ mấy?"
Kiều Quân Tinh: "???"
Rõ ràng là không nói với cái tên đàn ông thô lỗ, to con đang nghe máy là anh ta. Vậy là bên cạnh Trần Ninh Tiêu có phụ nữ? Ai vậy? Ai quỷ quái… Kiều Quân Tinh vụt quay đầu lại đếm người, cố gắng tìm ra người không có mặt ở đó.
"Ba sáu." Thiếu Vi làm khẩu hình, sợ đầu dây bên kia nghe thấy giọng cô ấy.
Trần Ninh Tiêu nhất thời không nghe rõ, cau mày cúi người lại gần "Gì cơ?" Hơi thở ấm áp từ đôi môi cô ấy lướt qua vành tai anh.
Kiều Quân Tinh nhận được câu trả lời là ba sáu, sau đó điện thoại bị dập máy. Trời thương, anh ta lái xe đi tìm hơn mười phút, suốt chặng đường cứ nghĩ – ai vậy trời?! Hoàn cảnh gì mà lại thiếu giày? Trần Ninh Tiêu giữa ban ngày ban mặt làm chuyện bậy bạ làm giày của người ta dính bùn rồi sao? Anh ta chơi lớn như vậy ư?
Không phải Khúc Thiên Ca chứ? – Điện thoại rung bần bật. Cúi đầu nhìn, sao lại là Khúc Thiên Ca gọi đến?
Khúc Thiên Ca: "Cậu đâu rồi?"
Kiều Quân Tinh mắt trợn tròn, muốn nói lại thôi – tốt lắm, không phải Khúc Thiên Ca – vậy không phải càng toi đời sao!
"Cậu làm gì vậy? Nói đi chứ." Khúc Thiên Ca khó hiểu. Trong đầu nghĩ gì thì nói đó: "Làm chuyện bậy bạ ."
Khúc Thiên Ca: "?"
"Xì." Kiều Quân Tinh chỉ có thể vì huynh đệ tốt mà nhẫn nhục chịu đựng: "Đang ngồi hố xí dã ngoại."
Khúc Thiên Ca bịt mũi: "Tớ không quen cậu."
Sau khi đi một vòng quanh công viên, cuối cùng Kiều Quân Tinh đã mua một đôi dép lê kẹp ngón hàng chợ không có đặc điểm nhận dạng gì cả và đưa đến cho người ta.
Tìm đến theo địa điểm Trần Ninh Tiêu nói, đến nơi, chỉ thấy Thiếu Vi ngồi một mình.
Kiều Quân Tinh ra ám hiệu: "Ba sáu?" Thiếu Vi gật đầu.
Kiều Quân Tinh lập tức chửi một câu khó nghe: "Chuyện gì vậy?"
Thiếu Vi không biết anh ta đang kích động điều gì: "Mới vừa xong."
Kiều Quân Tinh: "Vậy cậu ấy đâu rồi?"
Thiếu Vi: "Đi rồi." Giọng điệu của Kiều Quân Tinh lên tám độ: "Rút ra là đi luôn à! Chuyện này cô cũng cho phép sao?! "
Thiếu Vi chớp mắt, rồi lại chớp mắt, ngón tay cứng đờ như máy móc chỉ vào đôi giày vải bên cạnh, lắp bắp: "Em, em giẫm phải bùn rồi."
Một tiếng "Bộp", Kiều Quân Tinh nhắm mắt vỗ vào trán mình.
Mặt Thiếu Vi cũng đỏ bừng: "Anh hiểu lầm rồi… Anh nghĩ Trần Ninh Tiêu thấp kém quá rồi."
Kiều Quân Tinh cảm thấy phản ứng của cô thật thú vị, không nói mình đã khinh suất cô, mà lại trước tiên lau sạch bụi bặm cho phẩm cách của Trần Ninh Tiêu , như muốn dựng lên một tượng đài sáng chói cho Trần Ninh Tiêu.
Anh ta có sự nhạy bén của riêng mình, ví dụ như bây giờ: "Em sùng bái cậu ấy sao? Còn sùng bái mù quáng nữa à?"
Động tác của Thiếu Vi khựng lại, không trả lời.
"Em và cậu ấy chắc không thân nhỉ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!