Thiếu Vi không hỏi Stitch đó là phiên bản hợp tác với thương hiệu nào. Cô chỉ có thể nghĩ đến McDonald"s hoặc KFC, xét theo mức độ tiện tay mà Trần Ninh Tiêu tặng cô lúc đó, cũng không phải là không thể.
Khúc Thiên Ca kéo tay cô: "Cho không? Chị cũng thích Stitch nhất."
Thiếu Vi muốn hỏi tại sao cô ấy không tự mua, trên đời có biết bao nhiêu chú Stitch to nhỏ, tai dựng, nhe răng nhếch mép, tại sao lại cứ phải là cái trên cặp sách của cô.
Nhưng cô không dám hỏi. Vì Khúc Thiên Ca đã giới thiệu Trần Ninh Tiêu cho cô, coi cô là bạn bè, giúp cô cải thiện thành tích, tặng cô quần áo, giới thiệu cô vào những nhóm bạn mới, còn mời cô đến chơi – bất kỳ điều nào trong số này đều quan trọng hơn một chú Stitch to bằng lòng bàn tay rất nhiều.
"Em tặng chị một cái mới nhé." Thiếu Vi im lặng rất nhiều giây, chỉ nghĩ ra được câu này.
"Chị chỉ muốn cái này thôi." Khúc Thiên Ca hoàn toàn không bận tâm.
"Nhưng đây là người khác tặng em." Thiếu Vi khó khăn nói.
Hãy biết khó mà lui đi. Hãy phát huy sự chừng mực và trí tuệ trên các mối quan hệ xã hội đi. Cô không biết mình đang cầu xin ông trời hay cầu xin Khúc Thiên Ca. Đừng đòi tôi nữa.
"Ồ…" Nụ cười của Khúc Thiên Ca nhạt đi một chút, trông có vẻ không vui, cô ấy cũng quay mặt đi, đối diện với bầu trời xanh bị cắt xẻ bởi những cành liễu rủ.
Cách một lúc, cô ấy đột nhiên nói: "Vậy mà chị coi em là bạn, chăm sóc em bấy lâu nay, tất cả đều không bằng một cái móc khóa cặp sách."
"Không phải," Thiếu Vi lập tức phủ nhận, "Em chỉ là…"
Khúc Thiên Ca không nói gì, bầu không khí nặng như ngàn cân.
Qua vài giây, Thiếu Vi khẽ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng mỉm cười: "Được thôi, chị đã thích thì cứ lấy đi."
Đôi mắt cô không dám chớp, chứng kiến Khúc Thiên Ca treo chú Stitch đó lên chiếc túi da cừu nhỏ màu đen trị giá mấy chục nghìn của mình. Nghi thức đổi chủ hoàn tất, lòng bàn tay Thiếu Vi siết chặt rồi lại buông lỏng, nhưng trái tim vẫn không trở về vị trí cũ, nghẹn lại ở cổ họng cô.
"Yêu em." Khúc Thiên Ca lại nở nụ cười và sự thân mật với cô.
Trần Ninh Tiêu quả nhiên đến vào khoảng năm giờ chiều, giống như lần tiệc sinh nhật Khúc Thiên Ca, đến muộn. Thấy Thiếu Vi có mặt, anh gật đầu, như thể đang chào một con mèo hoang quen thuộc ở ngoài đồng.
Mấy chàng trai đang chơi đấu bò (một trò chơi bài), còn các cô gái thì bận rộn tận dụng ánh sáng hoàng hôn để chụp ảnh. Trần Ninh Tiêu đứng sau lưng Kiều Quân Tinh quan sát trận đấu, vừa nghe họ trò chuyện.
"Nói trước nhé, ván này ai thua phải chọn một cô gái để chống đẩy."
Lời nói miệng không quá chặt chẽ, ý là phải nằm trên người một cô gái để chống đẩy.
"Chọn Thiên Ca."
"Cẩn thận cô ấy làm thịt cậu đấy."
Mọi người đều cười.
"Vậy thì chắc chắn phải chọn người xinh đẹp rồi."
Lập tức có vài tiếng ho khan vang lên, như đang cổ vũ.
Kiều Quân Tinh châm biếm: "Mấy cậu lại còn chọn à, người ta chịu hợp tác với mấy cậu đã là tốt lắm rồi."
Nghe như có tiền lệ. Trần Ninh Tiêu bình thản hỏi: "Đang nói ai đấy?"
Kiều Quân Tinh quay đầu đáp anh: "Thiếu Vi, Cố Nam Tuấn đang có ý đồ xấu đấy ."
Trần Ninh Tiêu khẽ cong môi, ánh mắt lướt qua bàn bài tạm thời dựng lên, dừng lại trên người Cố Nam Tuấn.
Anh không hỏi gì cả, nhưng Cố Nam Tuấn lập tức la lên: "Đừng oan uổng tôi nhé, tôi chỉ nói một câu là em gái càng nhìn càng xinh thôi mà, sao lại thành ý đồ xấu rồi? Tôi giới thiệu cho cô ấy người đáng tin cậy không được sao?"
Trần Ninh Tiêu cười như không cười, không nói một lời, chỉ châm thuốc. Những chàng trai cùng dựng lều trước đó đều dùng ánh mắt liếc nhìn anh, bên tai vang lên câu nói cực kỳ không đáng tin cậy của Kiều Quân Tinh: "Chọc cô ấy là chọc Trần Ninh Tiêu đấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!