Chưa từng có ai hỏi Thiếu Vi tại sao cặp sách của cô lại treo một chú Stitch.
Chắc là do ai đó không dùng nữa nên tặng, hoặc là quà bốc thăm khi tham gia hoạt động, với lại cũng không có đồ trang trí nào khác nên cứ thế mà treo thôi.
Cô thực sự đã xem phim hoạt hình Stitch sao? Không đời nào. Nghèo như vậy, lại còn chiếm suất làm thêm ở trường, đến việc xem phim cũng trở thành vấn đề đạo đức, là chuyện xa xỉ đối với cô.
Thiếu Vi nhìn chằm chằm chú Stitch này rất lâu, rồi lại đưa tay cầm lấy chú Stitch đã bạc màu trắng bệch trên cặp sách của mình. Một mới một cũ, nhưng đều đang nhe răng nhếch mép.
Cô hơi cong khóe môi, gọi tên anh: "Trần Ninh Tiêu."
"Cái này có được coi là quà anh tặng em không?"
"Không tính."
"Được rồi."
"Đừng quá để tâm."
"Vâng."
Anh vẫn phải đưa cô xuống tận dưới chân khu nhà, dù sao thì cũng đã một giờ sáng rồi. Đi sóng vai một lúc, Thiếu Vi cúi mặt lặng lẽ mỉm cười: "Anh có vẻ rất sợ em để tâm đến anh. Lần trước cũng nói ý gần như vậy rồi."
"Không phải nhắm vào em."
"Anh có phải cảm thấy," Thiếu Vi ổn định tâm trạng "những người nghèo như chúng em, đặc biệt là những cô gái lớn lên trong cảnh nghèo khó, tầm nhìn nông cạn, luôn như người sắp chết đuối, vừa gặp chút thiện ý là bất chấp tất cả muốn nắm lấy, giống như ma nước quấn người không buông không?"
Họ sợ bị quấn lấy, sợ những việc giúp đỡ nhỏ bé của mình bị họ coi là cớ để báo ơn và đeo bám, nên luôn miệng nói đừng để trong lòng. Nhưng nếu bạn thực sự không để trong lòng chút nào, đón nhận một cách thản nhiên, thì e rằng lại bị chậc chậc hai tiếng là vô lương tâm.
Làm một người nghèo biết chừng mực rất khó, bởi vì sự chừng mực đó do người có tiền quyết định.
"Em sẽ không như vậy đâu." Thiếu Vi ngẩng mặt lên, dưới ánh đèn đường, cô lạnh lẽo như băng trong hang tuyết màu xanh, "chỉ là rất cảm ơn anh."
Trần Ninh Tiêu hai tay đút túi quần, nghiêng cằm nhìn Thiếu Vi.
Qua một lúc lâu sau.
"Cô Jane Eyre* này," anh thong thả mở lời: "Hai giờ rồi, ngủ đủ giấc mới có tinh thần phê phán và tự phê phán."
Thiếu Vi: "…"
Cô Jane Eyre*: nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết cùng tên, biểu tượng của người phụ nữ mạnh mẽ, độc lập
Bị anh đối xử theo kiểu tứ lạng bạt thiên cân (lấy sức nhỏ đẩy sức lớn, ý nói anh khéo léo hóa giải tình huống) như vậy, cô cũng mỉm cười: "Được rồi, vậy em lên lầu đây. Tạm biệt."
Trần Ninh Tiêu gọi cô lại: "Chuyện công việc, em suy nghĩ thế nào rồi?"
Thiếu Vi thực ra trong lòng đã có phần nghiêng về một phía, nhân tiện anh hỏi thì nói thẳng: "Em nghĩ… nếu không tiện thì thôi ạ."
"Tiện."
Không ngờ lại là một câu dứt khoát như vậy.
"Nhưng như vậy sẽ là chim khách chiếm tổ." Thiếu Vi không muốn anh vì mình mà khó xử: "Vốn dĩ là cơ hội của người khác…"
Ánh mắt của Trần Ninh Tiêu dừng lại trên mặt cô thêm hai giây, thản nhiên nói: "Chưa từng có chuyện chim khách chiếm tổ."
Kỳ thi cuối kỳ là kỳ thi liên trường toàn thành phố, giáo viên và phụ huynh đều rất coi trọng, tất cả mọi người đều tập trung cao độ. Thiếu Vi lại không ngờ tin tức này ngay cả Tống Thức Nhân cũng biết, hôm đó ông ta gọi điện đến, dặn dò cô ôn tập thật tốt.
Tống Thức Nhân trước đây đã vài lần lái xe đến trường đón cô, rất tuân thủ quy tắc, đỗ xe ở đúng chỗ Thiếu Vi đã bảo ông ta đỗ lần đầu tiên. Dù sao thì cũng sẽ bị người khác nhìn thấy thôi nhỉ? Thiếu Vi không thể chắc chắn, cũng không thể bận tâm được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!