Chương 19: Em cũng không dễ bắt nạt như vậy đâu

Mật ong hoặc si

-rô phong để lâu trong không khí sẽ luôn đông đặc lại một chút, không còn chảy nữa, cứng lại với vị ngọt.

"Chắc là tôi đã đi lố rồi, bây giờ đang quay lại, sắp đến rồi." Trong điện thoại, nhân viên giao hàng của tiệm bánh nghe có vẻ hơi sốt ruột.

Khúc Thiên Ca lấy lại tinh thần, nói một câu "Tôi đang đợi anh ở ngay cổng" rồi khóa màn hình, nở nụ cười tươi trở lại và bước tới: "Hai người đó à?"

Trần Ninh Tiêu nghe thấy tiếng động thì ngước mắt lên, khẽ hất cằm, vẻ mặt lười biếng: "Chào buổi sáng."

"Sáng gì mà sáng."

"Vừa mới dậy."

Khúc Thiên Ca khẽ đảo mắt, chuyển ánh nhìn sang Thiếu Vi đang ôm hộp quà ngồi bồn chồn.

"Sao em lại ở đây?" Nụ cười của cô không thay đổi, nhưng rõ ràng trở nên lạnh nhạt hơn.

Trần Ninh Tiêu mời cô ấy đến ư? Với thân phận gì? Không đúng, họ đã liên lạc từ bao giờ? Hay nói cách khác – không phải là liên lạc, mà là quan hệ.

Thiếu Vi cũng hoàn toàn không ngờ sẽ gặp Khúc Thiên Ca trong hoàn cảnh này, dù sao thì cô chưa bao giờ nghe Tư Đồ Vi nhắc đến tên cô ấy. Đột nhiên gặp mặt, cô trở tay không kịp, bởi vì trong mắt Khúc Thiên Ca, cô rõ ràng là sinh viên của Khoa Văn trường Đại học Di Khánh.

Mọi chuyện đã đến nước này, cô đành phải trấn tĩnh lại, định nói ra sự thật thì lại nghe Trần Ninh Tiêu nói: "Tớ tìm cô ấy đến."

Sắc mặt Khúc Thiên Ca không được tốt, nụ cười cũng lạnh đi: "Từ bao giờ mà thân thiết như vậy rồi?"

"Không phải muốn giúp cô ấy tìm việc sao?" Trần Ninh Tiêu thản nhiên nói "Xong việc tiện đường thì ghé qua."

Thiếu Vi chỉ cảm thấy cổ tay run lên, chỗ nối xương cổ cúi thấp có một cảm giác tê dại như bị lạnh.

Anh ấy đã giúp cô nói dối.

Nhân viên giao hàng của tiệm bánh cuối cùng cũng đến muộn, hai người cẩn thận khiêng một thùng giấy khổng lồ từ ghế sau ô tô ra, một trong số họ hỏi: "Ai là cô Khúc?"

Khúc Thiên Ca đành phải tiến đến bàn giao. Đây là chiếc bánh kem cô ấy đã đặt làm trước hai tháng cho Tư Đồ Vi, trong đó có rất nhiều hình dáng được làm từ đường fondant. Một nhân viên nói: "Vẫn còn một số hình trang trí bằng kem cần phải làm tại chỗ."

Khúc Thiên Ca dẫn người vào sân, giơ tay vẫy chào Trần Ninh Tiêu: "Hẹn gặp lại ở quán rượu nhé!"

Trần Ninh Tiêu giữ nguyên tư thế hai tay đút túi quần ung dung, cho đến khi ba người kia rẽ vào sau bức bình phong thì anh mới cất bước đi vào, nói với Thiếu Vi: "Em không cần lo lắng, cô ấy không ở lại ăn cơm đâu."

"Sao anh biết?"

"Hôm nay đến đây đều là bạn của Tư Đồ Vi, cô ấy không quen ai cả."

Khúc Thiên Ca xuất hiện ở đây cũng đủ khiến anh bất ngờ, có lẽ là cố ý đến để giao bánh.

"Vẫn muốn không?" Anh móc từ túi quần ra một bao thuốc lá vỏ mềm dẹp lép, khá tùy tiện hỏi.

"Cái gì?"

"Công việc."

"Vẫn chưa nghĩ kỹ."

Trần Ninh Tiêu nghe vậy thì cười một cái, kẹp lại điếu thuốc vừa ngậm vào miệng giữa các ngón tay, thong thả nhìn cô một lát: "Chọn được rồi à?"

Thiếu Vi bị ánh mắt đó của anh nhìn đến da mặt nóng bừng, vội nói: "Chưa…"

"Không vội, nghĩ kỹ rồi nói." Trần Ninh Tiêu tùy tiện nói "Trước tiên đưa em tìm một chỗ trốn đã."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!