Chương 18: Anh trông có vẻ rất kiễn nhẫn

Thiếu Vi mặt đỏ bừng như nhỏ máu, cúi đầu, vẫn giữ tư thế một tay ôm cặp sách, một tay nắm vạt áo anh.

"Giúp em một chút. …Xin anh."

Giọng Trần Ninh Tiêu bị cô lây nhiễm, trở nên trầm thấp đầy mê hoặc: "Giải thích với bên ngoài thế nào?"

Thiếu Vi khó xử nhìn anh, cẩn thận thăm dò: "Bị tiêu chảy…?"

"Bị suốt luôn à?"

Thiếu Vi ngượng đến mức muốn chui xuống cống mà trốn đi: "Vậy thì em thỉnh thoảng ra ngoài một lát… rồi quay lại."

Thật là cô ấy nghĩ ra được.

Trần Ninh Tiêu nửa cười nửa không nhìn cô ấy một lúc: "Em thấy được thì được thôi."

Đang định dẫn người vào thư phòng, bỗng nghe thấy tiếng "ột ột", tiếng động rất đúng lúc vang lên từ đâu đó.

Ánh mắt Trần Ninh Tiêu hạ xuống, nhìn vào bụng nhỏ được vạt áo sơ vin phẳng phiu của cô ấy: "…"

Thiếu Vi lắc đầu như trống bỏi: "Cái này không phải! Cái này…"

Lại "ột ột" hai tiếng.

Cô ấy tuyệt vọng nhắm mắt, mặt đỏ bừng: "Đói, đói đấy ạ."

Sáng sớm chỉ uống cháo loãng, ở trung tâm tuyển dụng tìm việc cả buổi sáng, lại bị kéo đến đây, cô ấy một ngụm nước cũng chưa uống, một hạt cơm cũng chưa ăn.

Trần Ninh Tiêu cũng không biết phải làm sao với cô, vừa đẩy cửa thư phòng vừa nói: "Tôi lấy cho em ít bánh quy nhé?"

Bên ngoài Kiều Quân Tinh gọi: "Người đâu rồi!"

Thiếu Vi vội vàng khẽ đẩy anh: "Anh mau đi đi."

Cô không muốn bị Kiều Quân Tinh và những người khác phát hiện mình vẫn còn học cấp ba.

Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc cơ thể với Trần Ninh Tiêu, nhất thời cả hai đều có chút sững sờ. Lực của cô rất nhỏ, phù hợp với thân hình yếu ớt này. Trần Ninh Tiêu lại không biết, khi cy làm việc thì sức lực có thể rất lớn, vặn ốc vít, tháo cửa lưới đều không thành vấn đề.

Thiếu Vi cảm thấy thân nhiệt của anh rất cao. Trong căn phòng bật điều hòa lạnh như vậy, lại khiến lòng bàn tay cô chạm vào anh ta cũng trở nên nóng bỏng. Cô mạnh mẽ rụt tay lại, giấu ra sau lưng, cúi đầu nói thêm một câu: "Anh mau đi đi mà…"

Trần Ninh Tiêu về phòng khách, cùng Kiều Quân Tinh xem đoạn phim mở đầu của trò chơi mới một cách khá trang trọng. Khi quay lại thư phòng, thấy Thiếu Vi vẫn đứng ở cửa thư phòng như lúc nãy, không hề bước vào bên trong.

Đôi khi cô thật sự có chừng mực đến mức khiến người ta… khiến người ta… Trần Ninh Tiêu cau mày, nhất thời không nghĩ ra được từ ngữ thích hợp để hình dung.

"Cứ tự nhiên ngồi đi." Anh bước vào "Không cần quan tâm bên ngoài."

Căn phòng này tuyệt đối không thể nói là gọn gàng, có lẽ dì giúp việc cũng đã cố gắng hết sức, nhưng có thể thấy tần suất sử dụng rất cao, đồ đạc thường xuyên được lấy ra sử dụng, thể hiện một sự lộn xộn có trật tự rõ ràng mang đậm phong cách con trai. Dựa vào tường là ba tủ sách, trên kệ chất đầy đủ loại sách tiếng Trung và nước ngoài, mô hình, đĩa than, bên cạnh là một bảng trắng đứng, viết mấy dòng công thức bằng bút lông màu đen, Thiếu Vi không hiểu.

Trần Ninh Tiêu kéo một ngăn kéo ra: "Đói thì ăn đi."

Nghĩ lại, câu nói khách sáo như vậy chắc sẽ khiến cô chết đói ở đây, liền nắm một nắm ra "Đưa tay đây."

Thiếu Vi đưa tay ra, được anh đặt đầy lòng bàn tay đồ ăn: "Ăn xong tự lấy nhé."

Cách đối xử như với trẻ con.

Thiếu Vi nhếch khóe môi, bị anh bắt được: "Cười gì đấy?"

"Không… chỉ là không ngờ anh lại ăn đồ ăn vặt."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!