Thượng Thanh khựng lại trước câu hỏi của anh, chưa kịp sắp xếp lại suy nghĩ thì Lương Duyệt đã hôn xuống. Nụ hôn của anh, giống như lực ở lòng bàn tay anh, mang theo sự thận trọng khó tả, như thể đã trải qua một cuộc đấu tranh nội tâm.
Mắt Thượng Thanh cay xè, dù đắm chìm nhưng vẫn dứt khoát đẩy anh ra, vẻ mặt dở khóc dở cười: "Chuyện gì vậy, hai người các anh…"
Tim Lương Duyệt run lên, một cơn đau nhói như một cây kim khổng lồ đâm thẳng vào tim, rút đi dòng máu nóng nhất của anh.
Cô ấy đang nói gì vậy? "Hai người các anh" là ý gì? Có phải người đàn ông kia cũng đã làm chuyện như vậy với cô ấy rồi không?
Thượng Thanh bước vào phòng, giả vờ như không có chuyện gì: "Cậu gọi đồ ăn đi, không phải đói sao? Tôi ăn cùng cậu một bữa rồi cũng nên về, bên đó không thể thiếu tôi".
Lương Duyệt nhìn bóng lưng gầy gò của cô: "Chị không về Di Khánh nữa sao? Định sống định cư ở đây à?"
Bây giờ đang là giai đoạn sản xuất, cô chắc chắn phải ở đây giám sát. Khi đến giai đoạn vào kho, cô đương nhiên sẽ về Di Khánh. Nhưng Thượng Thanh không muốn kéo dài mối quan hệ không rõ ràng này với Lương Duyệt, nên cười gượng nói dối: "Đúng vậy, đương nhiên rồi, mọi chuyện lớn đều đã định ở đây rồi mà".
Không còn nghi ngờ gì nữa. Xương cốt Lương Duyệt như đóng băng, biểu cảm cũng trở nên lạnh lùng khó hiểu: "Được thôi. Vậy chịđi đi, cứ coi như hôm nay tôi chưa từng đến".
Thượng Thanh bị câu đuổi khách đột ngột của anh làm cho khó hiểu, nhưng cũng không có ý định nấn ná không đi, liền quay lại huyền quan, làm động tác mở cửa: "Vậy cậu ăn cơm ngon miệng nhé".
Lương Duyệt thấy cô đi thẳng thừng như vậy, trên mặt không một chút lưu luyến, trong hoảng loạn lại nảy sinh ra nhiều cơn giận dữ nghiến răng ken két: "Chị cứ thế mà đi sao"?
Thượng Thanh ngây người. Là anh bảo cô đi, vậy mà giờ cô đi thật thì anh lại có ý kiến, ngay cả học sinh tiểu học cũng còn hiểu chuyện hơn anh.
"Sáng hôm đó, chị cũng cứ thế mà bỏ đi phải không"? Lương Duyệt nói với vẻ mặt lạnh lùng, giọng điệu lạnh lùng, ánh mắt lạnh lùng.
Anh sẽ không bao giờ quên , trước khi mở mắt, anh đã chuẩn bị tâm lý thế nào, nghĩ trước bao nhiêu điều, trong lòng đã diễn tập không biết bao nhiêu lần cách đối mặt với cô, nói chuyện với cô. Chuyện đã xảy ra rồi, anh không hối hận, trái tim chưa kịp thổ lộ trong cơn say rượu đêm qua, anh sẽ từ từ thổ lộ cho cô, dù có một số điều bản thân anh còn chưa rõ… nhưng anh trở mình, nhận thấy nửa bên kia lạnh lẽo và trống rỗng. Mở mắt ra, nhìn thấy căn phòng trống trơn.
Cô đi quá dễ dàng, nhanh chóng, như một tên tội phạm trốn khỏi hiện trường, sợ anh dây dưa.
Chuyện đã đến nước này, anh muốn nghĩ sao thì nghĩ đi, Thượng Thanh dứt khoát nói: "Đúng vậy".
Lương Duyệt nghiến răng nói từng chữ: "Chị cứ tùy tiện như vậy, uống chút rượu là có thể lên giường".
Thượng Thanh sững sờ, bị anh dùng gậy đạo đức đánh cho một gậy, cảm thấy không phải xấu hổ mà là hoang đường. Tùy tiện là gì chứ? Thích anh, thấy anh cũng có nhu cầu với mình – dù chỉ là một tia lửa chợt lóe lên rồi vụt tắt, cũng lấy tư thế thiêu thân lao vào lửa mà đáp lại, thành toàn cho sự hứng thú nhất thời của anh, thành toàn cho nỗi nhớ nhung bao năm của mình, rồi sau đó ai về đường nấy…
Thượng Thanh dứt khoát thể hiện mình là người từng trải, nói thẳng thắn: "Thời đại nào rồi chứ, hứng thú đến thì đến thôi. Nói thật, chị đây trước cậu đã có không ít đàn ông rồi".
"Tôi biết". Ngón tay Lương Duyệt hơi co rút: "Tôi không quan tâm".
Thượng Thanh phì cười: "Vốn dĩ cũng chẳng cần cậu phải quan tâm". Nụ cười này có chút mỉa mai, dường như đang chế giễu sự tự cho mình là đúng của Lương Duyệt.
Lương Duyệt cúi mặt: "Tiền Cốc Bình có quan tâm không?"
Thượng Thanh sững sờ, nói về một người đàn ông khác trong hoàn cảnh này khiến cô không thoải mái, cô quay đầu đi "Chuyện này liên quan gì đến lão Tiền chứ?"
"Tôi hỏi chị, anh ta có quan tâm không?" Lương Duyệt nhấn mạnh giọng, cố chấp hỏi từng chữ.
Thượng Thanh suy nghĩ một lát, lão Tiền ngay cả việc cô từng giết người cũng có thể chấp nhận, liền đáp: "Chắc là không quan tâm đâu, anh ấy là người không câu nệ tiểu tiết, suy nghĩ rất trưởng thành".
"Nếu anh ta không quan tâm" Lương Duyệt lặng lẽ nhìn cô, giơ tay lên, cởi từng cúc áo sơ mi màu xanh nhạt của mình: "Vậy thì chúng ta cũng có thể tiến hành lần thứ hai rồi".
Thượng Thanh hoàn toàn không hiểu anh đang nghĩ gì, tính toán điều gì qua những lời này, và rốt cuộc anh muốn đạt được hay chứng minh điều gì. Lương Duyệt cũng không biết, anh rõ ràng cảm thấy suy nghĩ của mình là một dòng mã bị lỗi không chạy được, nhưng anh vẫn cởi từng chiếc cúc áo xuống đến eo. Cổ áo mở ra thành hình chữ "V", bị chiếc thắt lưng da màu đen nghiêm chỉnh của anh ngăn lại xu hướng trượt xuống, cơ ngực và cơ bụng săn chắc lấp ló sau hình chữ "V" này.
Thượng Thanh rợn tóc gáy, hoàn toàn quên mất việc mình nên chạy trốn ra ngoài. Lương Duyệt đến gần cô, nắm lấy một tay cô, đặt thẳng vào một vị trí nào đó.
Lúc này Thượng Thanh không chỉ rợn tóc gáy đơn thuần nữa, mà cả người cô như mất phương hướng, nhiệt độ, độ đầy đặn, độ căng tròn… Cô luống cuống đến mức nói lắp: "Lương, Lương Duyệt, cậu, cậu…"
Lương Duyệt cắt lời cô, trầm giọng hỏi: "Chị không thích sao? Đêm đó chị rõ ràng rất thích mà".
Thượng Thanh thừa nhận, trong gần năm mươi ngày trốn tránh anh, cô thường xuyên hồi tưởng, nghiền ngẫm mọi chi tiết đêm đó. Không còn cách nào khác, hai mươi sáu năm rồi, chỉ có đêm đó. Một đêm mấy lần, đáng giá cả đời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!