ảnh gia nhân văn thiên tài. 4. Có H nhẹ và tình tiết BDSM liên quan đến dây trói, cân nhắc kỹ trước khi đọc nếu thấy không phù hợp. Tư Đồ Tĩnh mỗi tối tám giờ đến đài để chuẩn bị lên sóng. Trước khi đi, cô gọi hai học sinh cấp ba xuống ăn trái cây, tiện thể dặn tài xế lát nữa đưa Thiếu Vi về nhà. Tư Đồ Vi cảm thấy lần này mẹ cô quá kiên nhẫn và hòa nhã.
Cô có vài người bạn thân hồi cấp hai, gia cảnh ở vị thế cao hơn cả Từ Văn Kỳ, họ đến một hai lần rồi nói không muốn đến nữa, vì cảm thấy mẹ cô quá sang trọng và uy nghi, làm họ không dám làm càn.
Quả vải Quế Vị được vận chuyển bằng đường hàng không từ Lĩnh Nam chỉ vài giờ sau khi được hái khỏi cành, giữ được độ tươi ngon tối đa. Thiếu Vi ăn một quả liền cảm thấy cơ thể chấn động, nước ép mát lạnh trượt xuống cổ họng đi vào bụng, khiến cô không dám nhai nữa – muốn giữ lại hương vị này lâu hơn, ướp nó vào cổ họng vào mùa hè này.
Tư Đồ Vi gọi cô vào học, Thiếu Vi gật đầu đáp lại, trước khi đi, cô lén lút nhặt hai quả vải giấu vào ống tay áo, rồi lại tranh thủ nhét vào túi quần đồng phục. Tư Đồ Vi sững sờ, vừa đáng thương, vừa thấy không đành lòng, chỉ có thể coi như không nhìn thấy.
Tan học, người giúp việc cầm một túi giữ nhiệt đứng đợi bên cửa xe. Mở ra xem, giữa những túi nước đá chắc chắn là những quả vải đỏ tươi "Bà chủ dặn, bảo cháu mang về ăn."
Thiếu Vi lễ phép nói lời cảm ơn.
Dù sao cũng là cô gái mười sáu tuổi, sau khi lên xe, nụ cười trên khóe môi dần dần lộ ra, không thể giả vờ che giấu được nữa. Đào Cân chắc cả đời cũng chưa từng ăn loại vải ngon như vậy. Những mùa hè trước, bà đều đến chợ mua những quả bị người ta chọn bỏ lại, bị ngâm nước đá cả ngày rồi bán giảm giá. Vừa rồi sở dĩ cô lén giấu hai quả là để dành cho bà ngoại.
Xe không thể đi vào ngõ Đồng Đức, Thiếu Vi bảo tài xế dừng xe ở chỗ Tống Thức Nhân đã từng đỗ lần trước, bước chân nhẹ nhàng, thoăn thoắt chạy nhảy. Lên lầu, một mảng tối tăm, đài phát thanh địa phương đang hát Việt kịch*.
Việt kịch: một loại ca kịch phổ biến ở vùng Chiết Giang, Trung Quốc.
Thiếu Vi việc đầu tiên không phải là bật đèn, mà là vừa nóng lòng mở túi giữ nhiệt vừa gọi: "Bà ngoại! Con mang đồ ngon về cho bà rồi…"
Trong nhà không có tiếng động. Thiếu Vi không nghĩ nhiều, có lẽ bà ngoại đi chơi nhà hàng xóm rồi, còn đài radio thì quên tắt…
"Tách." Công tắc được bật, giữa tiếng dòng điện ù ù đặc trưng của đèn sợi đốt, ánh đèn trắng xóa chiếu sáng chiếc ghế gấp đổ nghiêng và bà Đào Cân đang khòm lưng cúi người.
"Bà ngoại?!"
Những quả vải đỏ tươi, căng mọng lăn lông lốc khắp sàn.
…
Con hẻm không thể che giấu sự ồn ào, cho đến khi xe cứu thương rời đi, đám đông vẫn chưa tan.
"Người còn sống không?"
"Bệnh gì vậy?"
"Không biết."
"Cháu gái bà ấy mỗi ngày mười hai giờ đêm hơn mới về nhà, hôm nay không biết sao lại về sớm thế, cô nói có lạ không! Đôi khi không tin số mệnh cũng không được!"
Mọi người liên tục cảm thán: "A Di Đà Phật, cũng là trời phù hộ!"
Bên ngoài hành lang phòng cấp cứu, biển báo "Ưu tiên bệnh nhân đột quỵ" sáng đèn đỏ chói. Thiếu Vi ngồi xổm cạnh tường, đôi mắt trống rỗng và toàn thân run rẩy.
May mà hôm nay đi học thêm nhà Tư Đồ Vi, nên mới có thể về sớm, nên mới kịp thời phát hiện bà ngoại… Nếu như như mọi khi đi làm thêm đến mười hai giờ đêm… Thiếu Vi ôm chặt tay, cơ thể co rúm lại thành một khối run rẩy dữ dội. Cô hoàn toàn không dám nghĩ tiếp.
Đèn xanh phòng cấp cứu tắt, cửa lớn mở ra, một người mặc áo blouse trắng bước ra. Thiếu Vi lao nhanh về phía trước, không dám mở miệng hỏi tình hình, vành mắt đã đỏ hoe trước.
"Cô là người nhà bệnh nhân? Người lớn nhà cô đâu?" Bác sĩ nhìn cô nhưng không quá chăm chú, mà nhìn xung quanh tìm người lớn "Gọi người lớn đến đi."
"Nhà cháu không có người lớn nào khác."
"Không ở bên cạnh thì gọi điện thoại, nói chung là phải liên lạc được. Nếu không được thì gọi anh chị em của bệnh nhân đến trước, không có người lớn sao được? Cô bao nhiêu tuổi?" Bác sĩ tỏ vẻ mất kiên nhẫn.
"Mười sáu." Thiếu Vi nghẹn lại, rồi vội vàng nói: "Không có người lớn, không có ai khác, không liên lạc được với ai cả – bác sĩ, bà ngoại cháu sao rồi?"
Bác sĩ khựng lại một chút, giọng nói mềm mỏng hơn, nói là bà bị nhồi máu cơ tim, trước tiên cấp cứu, sau đó sẽ thảo luận phương án điều trị và phẫu thuật, và hỏi về tiền sử bệnh của bệnh nhân. Thiếu Vi hỏi gì cũng không biết, bác sĩ tỏ vẻ rất đau lòng "Người ở độ tuổi này nhất định phải đi khám sức khỏe định kỳ chứ."
Thiếu Vi xấu hổ đến đỏ bừng cả người, hai cánh tay dưới ống tay áo đồng phục không ngừng run rẩy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!