Chương 11: Giúp tôi

Hôm đó là Tống Thức Nhân đưa cô về nhà.

Con hẻm nhỏ luôn đầy rẫy những lời đồn đại, Thiếu Vi không để anh ta đưa đến hẻm Đồng Đức, mà là đến lối vào ở góc hẻm Đồng Đức. Tống Thức Nhân không xuống xe, nhưng hạ cửa kính xuống, nói: "Cần tiền cứ tìm tôi."

Bóng lưng Thiếu Vi khẽ dừng lại, không đáp lời, vội bước nhanh đi.

Rất kỳ lạ, cô mười sáu tuổi, nghèo mười sáu năm, trước đó chưa từng gặp nhiều người tốt như vậy. Dường như trước đây sự nghèo khó của cô là vô hình, chỉ đến khi tuổi mười sáu tươi trẻ của cô đến mới được người khác nhìn thấy và cảm nhận.

Sau này Tống Thức Nhân thường đến quán bar làm khách, đôi khi dẫn theo khách hàng hoặc bạn bè, đôi khi một mình. Nhưng anh ta không thường xuyên tìm Thiếu Vi, nếu gặp thì gật đầu ra hiệu một chút, bình thường cũng tuyệt đối không tùy tiện nhắn tin hay gọi điện cho cô, có chừng mực hơn nhiều so với những khách hàng nam khác.

Thiếu Vi dần dần không còn đề phòng anh ta nữa, cảm thấy là do mình nhỏ mọn gây chuyện, đã ác ý suy đoán anh ta.

Đúng vậy, một nữ sinh cấp ba nhan sắc bình thường, không có chút thú vị nào, dựa vào đâu mà nghĩ một ông chủ mở công ty, có tài xế riêng lại có ý đồ bất chính với cô?

Cô vẫn tận chức tận tâm làm công việc làm thêm của mình, mở thẻ, tiếp thị rượu, đỡ khách say xỉn lên xe.

Nói đến cũng thật trùng hợp, luôn có vài lần chạm trán Lương Duyệt– chính là học sinh cùng cô làm thêm ở thư viện.

Tòa nhà quán bar đối diện con đường, băng qua vạch sang đường là một khu vực giao thông hình tam giác, khi Thiếu Vi nhìn thấy Lương Duyệt, cậu ta luôn ở đó, đẩy một chiếc xe đạp. Trong đêm tối, cô cũng không biết Lương Duyệt có chú ý đến mình không, cho đến ngày hôm đó ánh mắt hai người giao nhau, cậu ta gật đầu với cô.

Ngày hôm sau vừa đúng thứ ba, tiết hoạt động buổi chiều, Thiếu Vi và cậu ta gặp nhau ở thư viện, như thường lệ phân loại sách giáo viên và học sinh đã trả lại vài ngày qua vào kho.

Công bằng mà nói, cô và Lương Duyệt

- người học khối tự nhiên, không thân thiết. Dù đã cùng nhau làm việc ăn ý như vậy hai học kỳ, nhưng cả hai đều là người ít nói, ở trường gặp nhau cũng chỉ gật đầu chào hỏi.

Thấy Thiếu Vi chủ động nói chuyện với cậu ta, cậu ta thậm chí còn sững người một chút, ngón tay buông thõng bên cạnh quần đồng phục màu xanh run rẩy.

"Sao cậu lại ở đó muộn thế?" Thiếu Vi hỏi "Tớ thấy cậu mấy lần rồi".

Lương Duyệt quay mặt nhìn cô một cái, mím môi đắn đo: "Ở đó dạy kèm".

"Nửa đêm mới tan học à?" Thiếu Vi ngạc nhiên.

"Sớm hơn cậu."

Thiếu Vi sững người rồi ngượng ngùng cười: "Đúng rồi, tớ quên mất."

"Vậy thì" ngón tay Lương Duyệt vô thức vuốt dọc đường may quần, "cậu thật sự làm việc ở đó à."

Thiếu Vi nhạy bén nhận ra cách hỏi không đúng "Cái gì gọi là "thật sự"?"

Lương Duyệt ôm một chồng sách, nhàn nhạt nói: "Không có gì".

Khi trở về ngang qua chỗ làm việc, phát hiện cặp sách của Thiếu Vi đang mở, một chiếc áo sơ mi kẻ caro thò ra một nửa bên ngoài, dường như cô vội vàng lấy gì đó ra mà không biết. Lương Duyệt cúi xuống nhặt lên, nhìn thấy trên cổ tay áo có một cái tên tiếng Anh thêu nhỏ: Claus.

Thiếu Vi bận rộn trở về, nhận thấy chiếc áo sơ mi bị lộn xộn, liền xếp lại gọn gàng.

Chiếc áo này vẫn được để trong túi mỗi ngày, với hy vọng một ngày nào đó sẽ gặp Trần Ninh Tiêu một cách bất ngờ, và cô có thể trả lại cho chủ nhân. Nhưng đã năm sáu ngày kể từ triển lãm ảnh lần trước, cô không gặp lại Trần Ninh Tiêu.

Dưới cửa sổ tầng hai của thư viện trường, chợt có một nhóm người mặt mũi hoảng hốt chạy qua, trong đó một thầy giáo đang cõng một nữ sinh trên lưng. Thiếu Vi hé cửa sổ một chút, nghe thấy các bạn học ở dưới lầu cũng không hiểu chuyện gì hỏi: "Tư Đồ Vi sao vậy?"

Thì ra là Tư Đồ Vi? Cậu ấy bị thương à?

Chuông tan học vang lên, Thiếu Vi đeo cặp sách vội vàng đẩy cửa kính ra, cũng không kịp chào Lương Duyệt và cô giáo quản lý thư viện. Chạy đến bệnh viện trường mới biết Tư Đồ Vi không đến đây, mà đã được đưa đến bệnh viện hạng A ở trung tâm thành phố.

Chuông tự học buổi tối vang lên, Thiếu Vi cảm thấy trống rỗng bên cạnh vì không còn bạn cùng bàn.

Thực ra cô hơi thích Tư Đồ Vi, khao khát được trở thành bạn thân thật sự với cô ấy, bởi vì Tư Đồ Vi lương thiện, tươi sáng, cứ như vậy sẽ thu hút những con thiêu thân nhỏ bé như cô đến vồ vập. Sở dĩ bình thường luôn lạnh nhạt là vì điều kiện kinh tế của Thiếu Vi không cho phép cô kết bạn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!