Chương 49: Ngươi nói nghi ngờ của ngươi trước

Câu hỏi đột ngột khiến Chu Trán và Điền Thanh sửng sốt. Những cô gái đang trò chuyện gần đó cũng dừng lại, tò mò nhìn về phía họ.

Lâm Vân Phương ngơ ngác: "Ngươi nói gì?"

"Ngươi gian lận. Ngươi muốn thắng nên đã chơi xấu." Trịnh Lưu cắn răng, không dám nhìn về phía Lâm Vân Yên, chỉ trừng mắt với Lâm Vân Phương: "Chúng ta chơi mạt chược là vì vui thôi, sao ngươi có thể làm ra chuyện này chỉ vì muốn thắng. Ngươi nói là đại ca ngươi thích bức tranh đó đúng không? Nếu ngươi muốn đến vậy thì chỉ cần nói với ta, ta sẽ cho mượn để chép lại. Sao lại phải làm chuyện này?

Ngươi thật khiến ta thất vọng."

Lâm Vân Phương sững người. Nàng cúi xuống nhìn quân bài trên bàn rồi lại ngẩng lên, nhíu mày: "Ngươi có nhầm không? Ngươi hãy…"

"Không có nhầm gì cả." Trịnh Lưu cướp lời: "Làm sai thì nhận lỗi. Chỉ cần ngươi thừa nhận, ta và các tỷ muội sẽ bỏ qua cho ngươi."

Lâm Vân Phương đứng chết trân, không thốt nên lời.

Chu Trán nhíu mày, chỉ vào quân bài: "Ngươi gian lận thật ư?"

"Ta…". Vân Phương lắc đầu liên tục: "Ta không làm."

Một bàn tay dịu dàng đặt lên vai nàng. Lâm Vân Phương quay đầu lại, bắt gặp nụ cười ấm áp của Lâm Vân Yên.

Cảm giác yên tâm như một dòng nước êm đềm chảy qua lòng, xoa dịu nỗi bất an của Lâm Vân Phương: "Nhị tỷ, muội thật sự không làm."

"Không sao."… Giọng Lâm Vân Yên nhẹ nhàng, nhưng đủ để tất cả đều nghe rõ: "Bao nhiêu người ở đây, chẳng lẽ lại không phân biệt được phải trái sao?"

Không đợi Lâm Vân Phương tự giải thích, Lâm Vân Yên đã nhìn thẳng vào Trịnh Lưu, hỏi: "Quân bài này, rốt cuộc từ đâu ra?"

Trịnh Lưu lo lắng mím chặt môi.

Quả nhiên, chỉ vài lời của Quận chúa đã giúp Lâm Vân Phương trấn tĩnh lại.

Nhắc nhở bản thân không được chùn bước, Trịnh Lưu gắng gượng nói: "Nhặt từ dưới bàn lên."

"Sao lại rơi dưới bàn?" Lâm Vân Yên hỏi tiếp.

Trịnh Lưu chỉ tay về phía Lâm Vân Phương: "Quận chúa nên hỏi nàng ta."

Nhìn ngón tay gần như chạm vào mặt mình, Lâm Vân Phương nói nhỏ: "Ta đã nói rồi…"

"Muội khoan nói gì đã." Bàn tay vẫn đặt trên vai em gái không buông, Lâm Vân Yên nhẹ nhàng dùng một ngón tay chạm vào má Lâm Vân Phương, sau đó tiếp tục hỏi Trịnh Lưu: "Lời khai mà, ngươi nói trước, mọi người sẽ nghe hết lời ngươi rồi mới đến lượt Vân Phương nói. Nếu các ngươi cứ nói xen ngang thì lời sẽ lộn xộn, chúng ta lại càng không hiểu gì."

Những ánh mắt từng dõi theo Lâm Vân Phương giờ đều chuyển sang Trịnh Lưu.

Lần này, sự chú ý đó không khiến Trịnh Lưu hả hê, mà lại khiến nàng bối rối.

"Chắc là nàng làm rơi thôi…" Trịnh Lưu nói: "Muốn giấu đi nhưng không cẩn thận làm rơi xuống."

Lâm Vân Yên hỏi: "Ngươi thấy tận mắt lá bài rơi từ tay Vân Phương sao?"

Trịnh Lưu muốn nói "phải" nhưng khi nghĩ đến nụ cười giễu cợt của Lâm Vân Yên lúc nãy, lời lại nghẹn lại, nàng sửa lời: "Ta nghe thấy tiếng lá bài rơi, đúng vậy, biểu muội cũng nghe thấy đúng không?"

Điền Thanh bị hỏi đến thì vội vàng gật đầu: "Ta hình như cũng có nghe thấy một tiếng."

"Chỉ là nghe thấy chứ không nhìn thấy, đúng không?" Lâm Vân Yên lắc đầu, ánh mắt thoáng chút thất vọng: "Trịnh Lưu muội muội, ta phải nói điều này với ngươi. Lá bài rơi xuống có thể là do Chu Trán hoặc Điền biểu muội vô tình làm rơi khi đang xem bài. Theo lý, lẽ ra phải nhặt lên và kiểm tra số bài, nhưng ngươi lại lập tức nghi ngờ Vân Phương gian lận. Gian lận không phải chuyện tốt, nó có thể hủy hoại danh dự, thế mà ngươi lại vội vàng đổ tội cho Vân Phương mà chưa rõ đầu đuôi thế nào.

Vân Phương là bạn thân của ngươi, phải không? Hôm nay ta đến đây cũng vì biết ngươi với Vân Phương thân thiết, nàng thường nhắc đến ngươi với gia đình, nói hai người như tỷ muội ruột. Tỷ muội ruột đâu có cư xử như vậy."

Lời nói tuy nhẹ nhàng, không nặng nề hay gay gắt, nhưng lại khiến những người xung quanh suy ngẫm sâu xa.

Không tận mắt nhìn thấy, không kiểm tra kỹ càng, vậy mà Trịnh Lưu đã vội vàng kết tội Lâm Vân Phương gian lận. Điều đó khiến mọi người cảm thấy Trịnh Lưu quá vội vã.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!