Yến Từ Quy
Tác giả: Cửu Thập Lục
Quá khứ chậm rãi
Xe dừng lại dưới tường thành cung, không xa cổng tây.
Lâm Vân Yên chưa vội xuống xe.
Tiểu Đoạn Thị cũng chưa động đậy, bà vẫn chưa hồi sức, sợ rằng vừa bước xuống sẽ lảo đảo không vững. Chỉ có Nguyễn Ma ma đã bước xuống trước, đứng cạnh đỡ chân lên xe, nghiêm cẩn chờ đợi.
"Là phủ Hứa Quốc công lấn lướt trước, nếu chúng ta để mặc họ chèn ép thì không chỉ đại tỷ bị liên lụy mà cả phủ chúng ta cũng mất mặt." Lâm Vân Yên tiếp tục an ủi Tiểu Đoạn Thị: "Bây giờ có thể cắt đứt quan hệ với nhà họ, thì tổ mẫu phải vui mới đúng chứ."
Tiểu Đoạn Thị tất nhiên hiểu rõ điều này, nhưng bà vẫn tức giận.
Phủ Hứa Quốc công đã truyền đời từ lúc khai triều đến nay, những năm gần đây vô cùng quyền thế, thế mà lại dám làm những chuyện không thể chấp nhận được như vậy. Giáo dục con cái vốn là việc cần đặt hết tâm huyết, dù có một hai đứa hư hỏng, bà cũng có thể hiểu. Nhưng rõ ràng nhà đó trên dưới đều lệch lạc.
"Không còn chút thể diện nào nữa." Tiểu Đoạn Thị phán xét.
"Người còn nghĩ đến thể diện làm gì." Lâm Vân Yên thở dài: "Nếu cháu đi nói chuyện thể diện với họ, thì chúng ta đã bị nuốt sạch không còn mảnh xương rồi."
Tiểu Đoạn Thị ngạc nhiên nhìn nàng.
"Tô Kha làm ra chuyện xấu hổ thế này, nhà họ mà không cố bám vào đại tỷ thì còn mong cưới được ai môn đăng hộ đối nữa? Họ thật sự là không từ thủ đoạn, cũng chính vì quá nôn nóng nên mới khiến Đan Thận không chịu nổi. Người nghĩ tại sao những kẻ xem trò vui lại mắng Tô Kha và nhà Hứa Quốc công không ra gì? Cháu đã bỏ tiền cho họ đấy. Ai nói "lãng tử hồi đầu vàng không đổi" thì cháu chặn họng lại, ai bảo "tha được thì nên tha" thì mắng lại.
Tiếng phải lớn hơn tiếng nhà Hứa Quốc công, có lý lẽ thì mới thổi ngã những kẻ đứng giữa."
Tiểu Đoạn Thị: …
Lâm Vân Yên ngả người, nhìn thẳng vào mắt Tiểu Đoạn Thị: "Lát nữa vào Từ Ninh cung, người không được thua kém phu nhân Hứa Quốc công đâu đấy."
Tiểu Đoạn Thị mặt mày hơi tái, nhưng bị Lâm Vân Yên nhìn chằm chằm, không thể lắc đầu từ chối, cuối cùng chỉ gật nhẹ.
Sau khi bình tĩnh lại, cả hai xuống xe.
Cổng cung đã chuẩn bị sẵn kiệu, hai người tiến thẳng đến Từ Ninh cung.
Lâm Vân Yên nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đối với bà nội, chuyện này quá đột ngột và bất ngờ, chắc hẳn bà chưa hoàn toàn tiêu hóa và chấp nhận. Để bà gặp Hoàng Thái hậu là cách rất hay. Bà sẽ phải tập trung hết sức ứng phó chuyện trước mắt, không còn thời gian nghĩ đến chuyện nhà Hứa Quốc công "quá đáng" nữa.
Đợi hôn ước bị cắt đứt, thì sẽ đường ai nấy đi, sau này khi nghĩ lại, cảm giác của bà sẽ khác.
Không đến mức giống trước đây, thấy uất ức khi bị nhà Hứa Quốc công làm nhục đến nỗi đổ bệnh nữa.
Tiểu Đoạn Thị ngồi nghiêm chỉnh, trong đầu nghĩ đi nghĩ lại vẫn chỉ là những điều ấy.
Ánh mắt nghiêm túc của Lâm Vân Yên vẫn còn hiện lên trước mắt bà, so với việc phủ Hứa Quốc công làm gì, lúc này bà càng quan tâm Vân Yên đã nói gì, làm gì…
Suy đi tính lại một hồi, một ý nghĩ chợt trỗi lên.
Phải chăng Vân Yên có dính dáng gì đến "kẻ đứng sau" mà Phủ Hứa Quốc công đang tìm? Gia đình họ vừa rời thành tránh nóng, ngay sau đó Tô Kha gặp chuyện. Nếu lúc bị Tô gia chặn cửa Vân Yên mới biết tin thì sao nàng có thể xoay chuyển tình thế trong vài ngày, lại còn chẳng hề bàn bạc với mình từ đầu chí cuối?
Hoặc là Vân Yên chủ động tính toán, hoặc nàng được cao nhân chỉ điểm.
Khi kiệu dừng lại, Tiểu Đoạn Thị bước xuống, ngước nhìn lên cổng Từ Ninh cung. Dù là khả năng nào đi nữa, bà cũng phải đóng vai một bà lão đang tránh nạn, tuyệt đối không thể để người khác biết mình mới hay tin.
Vào đến nội điện, hai bà cháu hành lễ với Hoàng Thái hậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!