Yến Từ Quy
Tác giả: Cửu Thập Lục
Quá khứ chậm rãi
Trời dần tối.
Tô Kha sau khi đã quỳ đến choáng váng đầu óc, cuối cùng cũng được kéo về phủ. Trước ánh mắt lo lắng của bà nội và mẹ, hắn nằm bẹp trên giường, không nhúc nhích nổi.
Hắn chẳng rõ chuyện gì xảy ra, chỉ biết mình không cần quỳ nữa.
Mà có trời mới biết hai ngày qua hắn đã khổ sở thế nào.
Nắng gắt như đổ lửa, ánh mắt những người đi ngang và cả những kẻ cố ý đứng lại hóng hớt còn độc địa hơn.
Tiếng cười nhạo cứ văng vẳng bên tai, lặp đi lặp lại chỉ hai từ: "Mất mặt."
Trong khi đó, tại nhã gian ở lầu Kim Mãn, Từ Giản ngồi ung dung nhấp chén trà.
Hạ Thanh Lược ngồi bên cạnh, trước mặt là bát mì nước với ba món nguội làm đồ ăn kèm.
Từ Giản đã dùng bữa tối trong cung nhưng Hạ Thanh Lược đói đến giờ mới được ăn.
Cửa nhã gian khép hờ, tiếng xì xào từ đại sảnh bên dưới truyền lên lơ mơ, nghe cũng đủ hiểu được bảy tám phần.
"Ta qua đó xem rồi, không còn quỳ nữa đâu."
"Chắc là bỏ cuộc rồi. Phủ Thành Ý Bá chẳng còn ai ở nhà tiếp chuyện cả."
"Quận chúa nói chẳng sai, nếu như là gia đình đàng hoàng thì đã tự từ hôn rồi, ta thấy giờ nhà đó có lẽ hiểu ra rồi, nên không còn mặt dày nữa."
"Đúng vậy, con mình ra thế còn ép gả cho khuê nữ nhà người ta làm gì?"
Giữa những lời bàn tán đồng tình, có tiếng cười khẩy vang lên: "Lãng tử quay đầu vàng không đổi ư? Là ngươi thì có dám gả con gái vào đó không?"
"Nhà người ta là phủ Quốc công, còn nhà ta là gì chứ…"
"Ừ, ngươi với ta là dân đen mà còn thế, con gái nhà Thành Ý Bá có quyền có thế thì mắc gì phải chịu ấm ức?"
"Đúng thế."
Từ Giản từ từ nhấp trà, vẻ mặt thản nhiên tự tại.
Hắn biết ngay, với bản lĩnh của Lâm Vân Yên thì mọi chuyện hẳn đã được sắp đặt đâu vào đấy, không đời nào để Phủ Hứa Quốc công dắt mũi được.
Chỉ cần nàng giả vờ yếu đuối trong Từ Ninh cung, với sự thương yêu của Hoàng Thái hậu, việc xin hủy hôn chỉ là chuyện sớm muộn.
Chuyện này, Lâm Vân Yên hoàn toàn có thể tự lo, không cần hắn nhúng tay vào.
Hắn nhớ lại lời nhắc nhở của Kinh Đại Bão: "Châm dầu vào lửa cũng phải cẩn trọng. Cứ để lửa cháy lan, thì nó sẽ thiêu rụi cả những kẻ khác."
Hạ Thanh Lược ăn hết miếng cuối cùng, thong thả súc miệng rồi đánh giá Từ Giản.
"Ngươi thật sự thích bảo bối của Hoàng Thái hậu sao?"
Từ Giản nghe vậy, chỉ nhướng mày cười: "Sao lại hỏi thế?"
Hạ Thanh Lược nghiêng đầu, ánh mắt tò mò: "Còn nhờ ta nói giúp với Thánh thượng một câu… Chẳng lẽ ngươi lại ra tay vì thấy bất bình sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!