Tác giả: Cửu Thập Lục Quá khứ chậm rãi
Thiếu niên nổi giận quá bất ngờ, khiến tất cả đều ngơ ngác không kịp phản ứng. Mãi cho đến khi ngọn lửa bùng lên thì mọi người mới lần lượt bừng tỉnh.
"Lư Lịch." Tô Kha gào thét, nhảy từ trên giường xuống: "Ngươi điên rồi. Mau ngăn y lại."
Hai tiểu quan cũng lập tức hoàn hồn.
Kẻ đứng gần thì lao tới cướp chân đèn từ tay Lư Lịch, người đứng cạnh Tô Kha thì vội lấy gối dập lửa.
Lư Lịch không tránh né, chỉ chăm chăm dùng chân đèn mà đánh vào kẻ bên cạnh. Sáp nến chảy xuống dính vào tay y, nhưng lúc này máu nóng dâng trào, y chẳng hề cảm thấy đau.
Còn tiểu quan kia thì khác, vừa nhìn thấy chân đèn đã sợ hãi lùi lại vài bước: "Ngươi điên rồi. Ngươi cũng không thoát đâu, muốn chết chung à."
"Các ngươi tưởng sẽ thoát được à." Lư Lịch nghiến răng: "Các ngươi và ta cũng chỉ là một loại mà thôi."
Không muốn thừa nhận thì cũng phải chấp nhận rằng, dù là hầu hạ người khác thì hắn vẫn khác với đám tiểu nương tử kia. Cả hắn và hai tiểu quan này mới thực sự là những kẻ đồng hội đồng thuyền.
Nghe vậy, một tiểu quan khựng lại.
Đúng thế, bọn họ mới là cùng đường cùng lối.
Tô Kha đã tỏ rõ ý muốn đá họ ra khỏi vòng, và người quản sự đến truyền lời cũng nói thẳng: tiểu nương tử thì được đưa vào bằng kiệu lớn, còn bọn họ chỉ là "trò vui cuối cùng" trước khi kết thúc.
Họ đến hẻm Yến Tử, vừa vì không dám trái lệnh Tô Kha, vừa muốn dạy cho tiểu nương tử kia một bài học nhớ đời.
Nhưng giờ đã có kẻ nổi điên trước, họ nên làm gì đây.
Hắn chăm chăm nhìn vào Lư Lịch, nhìn ngọn nến trong tay y bập bùng, ánh lửa trong mắt Lư Lịch như đong đưa theo nhịp trái tim hắn.
Không ai được yên ổn cả.
Đốt. Đốt cháy rực lên.
Tiếng thúc giục vang vọng trong đầu hắn khiến hắn vô thức ngoảnh lại.
Tiểu nương tử cũng đã lồm cồm bò khỏi chiếc giường đang cháy, run rẩy kéo đại vài món áo quần dưới đất mặc lên người.
Hắn hành động nhanh hơn suy nghĩ, lao thẳng đến tiểu nương tử kia.
Lư Lịch cũng bước tới, châm cho đống áo quần chưa bén lửa… chẳng rõ của Tô Kha hay của hai tiểu quan… cháy bùng lên.
Tô Kha vừa chửi rủa đám tiểu quan vì trở mặt, vừa lao tới cứu đồ, nhưng bị một tiểu quan khác ôm chặt lấy.
Hai người giằng co, quấn lấy nhau. Tiểu quan kia sức không bằng Tô Kha, thấy hắn sắp thoát được bèn bất chấp tất cả cúi xuống cắn một phát vào mông hắn.
Tô Kha đau điếng, hét lên một tiếng "Oái." rồi quay lại đá phăng tiểu quan ra đất. Bên ngoài, Liêu Tử và Trần Quế thì thầm vài câu, tính toán thời điểm nhóm lửa mà không gây họa cho cả khu phố. Bỗng, từ trong nhà có mùi đồ cháy bốc lên.
Tiếp theo đó là những tiếng động ầm ĩ, nghe cũng đủ biết trong nhà đang loạn cỡ nào.
Trần Quế vội thúc giục: "Chúng nó tự đốt rồi. Nhanh lên, làm theo kế hoạch, chỉ đốt căn này thôi, đừng để lửa lan như lần ở ngõ Lão Thật."
Nói xong, Trần Quế bèn rời đi.
Liêu Tử ngơ ngác một thoáng rồi bật cười chua chát. Bọn này đúng là toàn lũ biết gây chuyện. Không cần đợi ai động tay, chúng đã tự biến nơi này thành một sân khấu ầm ĩ rồi.
Không ai là kẻ dễ đối phó.
Thấy lửa trong nhà bốc cao hơn, Liêu Tử đứng giữa hẻm, gào lớn: "Cháy. Cháy rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!