Yến Từ Quy
Tác giả: Cửu Thập Lục
Quá khứ chậm rãi
Theo hiểu biết của Lâm Vân Yên về Tiểu Đoạn Thị, cách làm vừa lòng bà nội nhất chính là "chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không."
Tức là thu thập đủ chứng cứ rồi giao hết cho Phủ Hứa Quốc công. Gia đình họ đã đuối lý từ đầu, Lâm gia chỉ cần cam kết không để chuyện rùm beng là có thể hủy hôn trong êm đẹp.
Bên ngoài, khi có người hỏi, họ sẽ viện cớ rằng "hai bên bát tự hợp nhưng không hợp duyên" để gạt đi. Chờ nửa năm đến một năm thì mọi chuyện tự nhiên sẽ phai nhạt.
Nhưng kế hoạch này thực ra chỉ là ý tốt một chiều của Tiểu Đoạn Thị.
Phủ Hứa Quốc công chưa bao giờ là loại dễ chịu thua.
Lần trước khi hôn sự đã định và chuyện chưa ngã ngũ, họ đã kêu Tô Kha quỳ trước phủ, lại còn kích động dư luận trong kinh thành, khiến Thành Ý Bá phủ chịu đắng cay mà chẳng biết nói sao.
Lần này, dù có lặng lẽ rút lui và giữ thể diện cho họ, chắc chắn họ cũng sẽ trở mặt và đổ mọi lỗi lầm lên đầu đại tỷ.
Một gia đình dám làm chuyện bỉ ổi như thế thì có trời biết họ sẽ bịa ra bao nhiêu chuyện để bôi nhọ đại tỷ.
Cho nên, muốn hủy bỏ cuộc hôn nhân này một cách êm thấm là điều không thể.
Chỉ có cách làm lớn chuyện.
Phủ Hứa Quốc công không xứng được giữ thể diện.
Đương nhiên, Lâm Vân Yên cũng có thể phớt lờ mọi chuyện, cứ đợi đến tháng Giêng sang năm xem sao. Nhưng tình thế hiện tại đã khác trước.
Đại tỷ chưa kịp gả sang Phủ Hứa Quốc công, và Tô Kha cũng chưa chính thức cưới tỷ để rồi lạnh nhạt với tỷ và chạy theo tiểu quan. Nếu đến lúc đó chưa có mâu thuẫn bùng phát, mà phu nhân Quốc công lại đến bàn định ngày cưới, bà nội sẽ khó lòng từ chối.
Rốt cuộc chuyện dùng gương người để răn mình chỉ là màn kịch mà Lâm Vân Yên dựng lên. Nếu đến mùa xuân năm sau, triều đình vẫn yên ổn không sóng gió thì hôn sự chắc chắn sẽ được quyết định.
Để đạt được mục đích, Lâm Vân Yên phải nắm quyền chủ động trong tay.
Không những phải kéo hết cả đám Tô Kha và tiểu quan ra ngoài ánh sáng, mà còn phải ngăn Hứa Quốc công trở tay, kích động dư luận để ép Bá phủ vào thế khó.
"Thứ nhất là hủy hôn." Lâm Vân Yên bình tĩnh nói với Trần Quế: "Thứ hai là để toàn kinh thành biết bộ mặt thật của phủ Hứa Quốc công và Tô Kha, tránh cho những cô nương khác không biết chuyện mà bị hại cả đời. Thứ ba, chúng ta không hề sai nên không thể để ai đổ lỗi. Điều quan trọng nhất là tổ mẫu hiền hậu, ta sợ người vì tức giận mà sinh bệnh…"
Trần Quế nghe xong gật đầu liên tục.
Vãn Nguyệt chợt thốt lên: "Sao lại có người mắng chúng ta chứ?"
"Phủ Hứa Quốc công tuyệt đối sẽ không để yên." Lâm Vân Yên đáp: "Nếu chuyện này lan ra thì phải đề phòng họ phản công."
"Ý tiểu thư là Quốc công gia và phu nhân sẽ bất chấp đúng sai để bao che cho Tam công tử ư?" Vãn Nguyệt hỏi tiếp.
Lâm Vân Yên gợi ý: "Tam công tử mấy ngày qua thường về phủ lúc nào?"
Vãn Nguyệt hồi tưởng lại lời báo cáo của Trần Quế rồi đáp: "Lúc gần canh tư, đôi khi canh ba…"
Vừa trả lời, nàng vừa dần hiểu ra vấn đề.
Ở phủ Thành Ý Bá, không kể mấy tiểu gia như Đại gia và Nhị gia, ngay cả Bá gia và hai vị lão gia nếu đi tiếp khách về muộn cũng phải báo một tiếng. Nếu có ở lại nhà bạn, họ cũng sẽ nhắn về, chẳng bao giờ để người trong nhà lo lắng.
Thế mà Tam công tử nhà họ ngày nào cũng canh ba, canh tư mới về, chẳng lẽ cha mẹ hắn không biết? Rõ ràng là chẳng thèm quản, để mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Một gia đình dung túng con cái đến vậy thì còn trông mong gì họ biết lý lẽ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!