Yến Từ Quy
Tác giả: Cửu Thập Lục
Quá khứ chậm rãi
Người gác cổng thấy nha dịch đến, còn là Phụ Quốc Công và Đan phủ doãn đến cùng, không dám làm cao, đưa họ vào phòng khách, rồi sai người đi báo với chủ nhân.
Hứa Quốc Công nghe tin, không đến gặp khách ngay, mà vội vàng chạy vào hậu viện tìm Tô Kha.
Trong tiềm thức, ông biết chắc là Tô Kha gây chuyện rồi.
Trong phòng chính, lão phu nhân ngồi khoanh chân trên giường La Hán, lim dim mắt nghe Tô Kha nói chuyện, Quốc Công phu nhân ngồi cạnh, nhìn vào thì thấy rất vui vẻ.
Thấy con trai mặt mày đen sì bước vào, lão phu nhân không vui: "Không cần con ở đây, đen mặt cho ai xem thế?"
Hứa Quốc Công nhìn thẳng vào Tô Kha, nói: "Phủ Thuận Thiên tới tận cửa rồi."
Nói xong, ông rõ ràng thấy Tô Kha co rúm lại, kinh ngạc lẫn với chột dạ.
"Đúng là ngươi." Hứa Quốc Công tức giận: "Sáng nay nghe nói xe ngựa của Thành Ý Bá suýt gặp nạn, ta đã đoán có chuyện không hay, không ngờ thật là ngươi giở trò? Ngươi điên rồi à?"
Tô Kha còn chưa kịp trả lời, lão phu nhân đã đập mạnh vào cái bàn nhỏ.
"Chuyện gì mà la lối om sòm thế." Bà nói: "Xe ngựa gặp nạn? Ta thấy là do nhà họ Lâm đó gặp báo ứng thôi. Liên quan gì tới cháu ta. Hôn ước cũng hủy rồi, còn muốn dây dưa gì với chúng ta nữa chứ?"
Hứa Quốc Công bất đắc dĩ nhìn mẹ mình: "Nếu không có chứng cứ, nha môn có tìm tới không?"
Thấy sắp cãi nhau to, Quốc Công phu nhân vội vàng xoa dịu: "Để cho Kha nhi nói trước xem nào, rốt cuộc chuyện này có liên quan đến nó không?"
Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía Tô Kha.
Mặt Tô Kha tái nhợt như phết vôi, người rúc vào cạnh lão phu nhân: "Tổ mẫu…"
Thái độ như thế, ý đã rõ.
Quốc Công phu nhân nghẹn lời, khó hiểu cực kỳ: "Con sống yên lành, tại sao lại đi chọc vào họ? Người ta đang nổi như cồn mà."
Hứa Quốc Công cũng nghiến chặt hàm, giơ tay định đánh Tô Kha: "Cuối năm rồi, không thể để cho chúng ta yên ổn đón Tết được à? Nửa năm nay, con đã gây ra bao nhiêu chuyện rồi? Vẫn chưa đủ cho người ta xem trò cười à?"
Tô Kha không trả lời được.
Lão phu nhân thương cháu, vội cầm gậy chỉ vào con trai: "Gây chuyện gì chứ? Rõ ràng là bị tính kế. Ta đã bảo phủ Thành Ý Bá đó dựng bảng hiệu sạch sẽ, nhưng trong thì đầy rẫy lừa lọc."
Có lời bà nội, Tô Kha lập tức có chỗ dựa, ưỡn cổ lên nói: "Đúng thế, là bọn họ tính kế với con. Vậy mà phụ thân không chịu đi đòi công bằng cho con."
Hứa Quốc Công nghe xong, lòng chùng xuống: "Ngươi nghe lén chúng ta nói chuyện à?"
Ông đã nghĩ, nửa năm trôi qua, Kha nhi không đến mức tự nhiên lại đi tìm nhà họ Lâm, hóa ra…
Lần trước, con trai của Lưu Tĩnh mất mặt trong buổi học, đã hét lên rằng bị quận chúa Ninh An tính kế.
Sau đó lại rơi xuống nước, dù Lưu Tĩnh đã nói là vì ái mộ, nhưng mẹ ông nghe đâu được mấy câu, khăng khăng nói nhà họ Lâm và quận chúa Ninh An giăng bẫy hãm hại.
Thậm chí, còn muốn giục vợ ông đến phủ Vân Dương Bá, liên thủ với nhà họ Trịnh tố cáo quận chúa.
Vì việc đó, Hứa Quốc Công đã nổi trận lôi đình ở nhà.
Mặt mũi đã mất, may mà chuyện qua nửa năm, không ai nhắc đến nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!