Yến Từ Quy
Tác giả: Cửu Thập Lục
Quá khứ chậm rãi
Lâm Vân Yên đứng lại, ngước mắt nhìn lên tấm bảng hiệu của cửa tiệm.
Ba chữ lớn đập vào mắt: "Đào Hạch Trai".
Nơi này nàng từng nghe đến, nhưng đây là lần đầu đặt chân đến.
Trước đây khi nghe tên tiệm này thì nó đã đổi chủ được hai năm. Ngước nhìn lên, nàng thấy cánh cửa sổ trên tầng hai hơi hé.
"Tam lão gia, vị…" Trần Quế hơi ngập ngừng rồi nhanh trí đổi lời: "Gia, vị quý nhân kia đã đến rồi."
Lâm Tuần khẽ gật đầu: "Ngươi có gặp hắn chưa?"
Trần Quế hạ giọng: "Có vẻ hắn đi từ cửa sau vào, tiểu nhân chưa thấy mặt."
Lâm Tuần vuốt râu, nhíu mày suy ngẫm.
Một người đi trước, một người đi sau, như thế cũng tốt, đỡ gây chú ý. Còn lai lịch đối phương, đã tò mò đến đây thì sớm muộn cũng rõ ràng thôi.
Lâm Vân Yên theo sát sau Lâm Tuần, cùng bước vào tiệm.
Kinh Đại Bão đứng đợi sẵn ở chân cầu thang. Nghe Từ Giản nói rõ thân phận người đến, hắn lập tức cúi người ra hiệu mời lên lầu.
Đúng lúc đó, hắn bắt gặp ánh mắt Lâm Vân Yên thoáng cau lại.
Có vẻ không hài lòng?
Kinh Đại Bão cúi xuống nhìn cái bụng tròn của mình.
Chắc là do hắn cản đường chứ gì. Cũng phải thôi, cầu thang chật hẹp thế này, mà thân hình hắn thì to lớn thế kia.
Mấy ông lớn không ngại chen chúc va chạm, nhưng vị này là một Quận chúa. Dù có cải nam trang thì nàng vẫn là tiểu thư khuê các, chẳng thể chịu nổi kiểu bất cẩn ấy.
Hiểu ý, Kinh Đại Bão lập tức nhấc chân đi trước, dẫn đường: "Bậc thang hơi dốc, mong quý nhân cẩn thận."
Cọt kẹt… cọt kẹt…
Tiếng bước chân nặng nề vang lên khi mọi người lần lượt leo lên lầu. Đến khi ai nấy đã yên vị trên tầng, sắc mặt Lâm Vân Yên lại càng sa sầm.
Hay là nàng không thích leo cầu thang?
Nàng đưa tay xoa nhẹ trán, nhíu mày nghĩ ngợi. Từ Giản đúng là biết cách làm khó người khác.
Chân hắn chưa gãy, đi đứng vẫn ngon lành thế mà lại để nàng leo cái cầu thang này. Biết rõ tiệm có hậu viện, hoàn toàn có thể chọn gặp nhau dưới tầng trệt, vậy mà hắn cố ý bày trò thử thách nàng.
Dựa vào sự hiểu biết của nàng về Từ Giản, hành động này chắc chắn là một phép thử xem nàng sẽ phản ứng thế nào. Càng bực tức càng dễ lộ sơ hở.
Lâm Vân Yên thầm nghĩ, chỉ mong Từ Giản đúng là kẻ may mắn mù quáng, vô tình vớ được cơ hội. Nếu không nàng nhất định sẽ dạy cho hắn một bài học… vết thương ở chân đâu phải để đem ra giỡn chơi như thế.
Kinh Đại Bão gõ cửa vài lần.
Rất nhanh, cửa hé mở từ bên trong.
Người ra mở là một tiểu đồng trẻ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!