Yến Từ Quy Tác giả: Cửu Thập Lục Quá khứ chậm rãi
Lâm Vân Yên ngã phịch xuống đất, nơi tầm mắt nàng chạm tới là một cảnh tượng hỗn loạn.
Không khí nóng rực làm nàng thở không nổi.
Cơn gió bỏng rát quấn lấy nàng, giống như chỉ ngay khoảnh khắc tiếp theo, tóc nàng sẽ bốc cháy vậy.
Phải thoát ra ngoài!
Nhưng cửa ở đâu?
Khói đặc cuồn cuộn làm mắt Lâm Vân Yên cay xè, nước mắt tuôn rơi, không thể lau đi, nàng chỉ có thể mở to mắt, cố tìm ra phương hướng.
Sau đó, nàng thấy Từ Giản ngã xuống cách đó không xa.
"Từ…" Lâm Vân Yên vừa thốt lên đã bị sặc ho liên tục.
Từ Giản vẫn bất động.
Lâm Vân Yên chợt nhận ra, Từ Giản đã ngất rồi. Ký ức trước đó ùa về trong tâm trí nàng.
Lúc ấy, nàng và Từ Giản đang kiểm tra chỗ này, bỗng nhiên, không hề báo trước, mái nhà sập xuống.
Từ Giản nhanh tay đẩy Lâm Vân Yên tránh đi, những mảnh ngói đã đổ ập lên người hắn.
Dù Lâm Vân Yên đã tránh khỏi trung tâm vụ sập, nhưng nàng vẫn bị ảnh hưởng, đầu óc choáng váng hồi lâu, khi lấy lại ý thức thì chính lại là cảnh tượng như bây giờ.
Nàng còn như vậy, huống chi là Từ Giản, người trực tiếp bị trúng đòn.
Phải cứu Từ Giản ra ngoài!
Nén cơn nóng rát, Lâm Vân Yên cố gắng gạt những mảnh ngói trên người Từ Giản ra. Càng gạt, lòng nàng càng trĩu nặng. Dù trên cổ Từ Giản vẫn còn mạch đập nhưng hắn lại không có dấu hiệu tỉnh lại.
Điều tệ hơn là, cú đẩy trước đó đã khiến Từ Giản ngã khỏi xe lăn, chiếc xe lăn bị lật úp rồi bị bàn ghế đổ nát đè lên.
Không có xe lăn thì làm sao nàng đưa Từ Giản đang bất tỉnh ra khỏi căn phòng này đây?
Ngay cả khi Từ Giản tỉnh lại, hắn vẫn không thể đi lại, huống hồ hiện giờ…
Bỏ mặc Từ Giản rồi một mình chạy thoát, có lẽ đó là lựa chọn tốt nhất lúc này. Lâm Vân Yên biết rõ nhưng nàng không làm được.
Nàng và Từ Giản là hai con châu chấu trên cùng một sợi dây, nếu mất Từ Giản, Lâm Vân Yên sống qua được mồng một cũng chẳng thể sống qua ngày mười lăm.
Thậm chí, rất có thể hung thủ vẫn còn đang chờ ngoài kia.
Căn phòng này tự dưng sập xuống, có thể nói là "cũ kỹ", nhưng vừa sập đã bốc cháy, thì chắc chắn là do có người làm.
Mục đích của hung thủ là muốn nàng cùng Từ Giản chết tại đây.
Nghĩ đến đây, một cơn phẫn hận trào dâng rồi nhanh chóng lấp đầy tâm trí nàng.
Thật xót xa vì hai người họ dốc hết sức lực nhưng cuối cùng vẫn thất bại. Sự thật lại bị che giấu, chẳng thể phơi bày dưới ánh sáng.
Mảnh ngói cắt vào tay và lòng bàn tay nàng, máu me lênh láng, suy nghĩ dần mơ hồ, Lâm Vân Yên dùng chút sức lực cuối cùng bới ra, kéo đi.
Chết chắc rồi, ít nhất hãy để Từ Giản chết nhẹ nhàng hơn. Chân hắn đã tàn phế, không thể gắng sức được. Những mảnh ngói nặng như thế này đè lên thì phải khó chịu lắm …
Những tội lỗi, những đau đớn này, lũ khốn kiếp kia lại không thể nếm trải, đúng là chết không nhắm mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!