***
"Tại sao? Ngài không thích đánh đàn nữa sao?"
Yến Nguyên Chiêu không đáp.
Hắn cụp mi mắt, đôi môi mím chặt. Thẩm Nghi Đường biết, lại là lúc hắn không muốn trả lời nàng.
Nam nhân này dựng quanh mình một lớp tường đồng vách sắt, nàng tưởng đâu tìm được một khe hở để luồn vào, ai ngờ lại bị bật ngược trở ra.
Từ chính viện vọng đến tiếng trống chiêng vang trời, theo đó là tiếng mọi người reo hò ầm ĩ. Qua cửa bán nguyệt cùng tầng tầng lớp lớp bóng đêm, sắc đỏ vui mừng như từng đợt sóng dâng lên trước mắt.
Thẩm Nghi Đường lập tức bị hấp dẫn: "Yến đại nhân, ngài nghe kìa, là tân lang tân nương đang vào động phòng đó!"
Vẻ mặt Yến Nguyên Chiêu thản nhiên: "Người khác thành thân, có gì đáng kích động."
"Đương nhiên là kích động rồi, ta còn chưa từng được xem nháo động phòng nữa cơ. Yến đại nhân, hay là chúng ta cùng qua đó nhìn một chút?"
Trong chốc lát đã thành "chúng ta" rồi?
Mặt Yến Nguyên Chiêu nghiêm lại: "Nếu đi cùng ngươi, tối nay ta thật sự phải mang nha hoàn nhà họ Yến về phủ mất. Ngươi muốn xem thì tự mình lẻn qua đó mà xem."
"Không đâu không đâu, ngài không đi thì ta cũng không đi." Thẩm Nghi Đường lập tức từ bỏ, dứt khoát gọn lẹ. Dù sao thì Yến tân lang kia cũng là một kẻ bạc tình, động phòng của hắn, không xem cũng chẳng sao.
Nghe cứ như là tại hắn mà nàng không được xem náo nhiệt vậy.
Lần đầu tiên, miệng Yến Nguyên Chiêu lại đi trước đầu óc, buột ra một câu an ủi: "Náo động phòng cũng chẳng có gì đáng xem, chẳng qua là một đám người ồn ào náo loạn. Huống hồ sau này ngươi cũng sẽ thành thân, xem của chính mình là được."
Lời vừa nói ra, Yến Nguyên Chiêu liền hối hận.
Cùng một tiểu cô nương, lại là cô nương có tình ý với hắn, mà đi nhắc chuyện thành thân, đúng là hoang đường.
Thành thân?
Thẩm Nghi Đường cười lạnh trong lòng, thành thân là không thể thành, cả đời này cũng không thể. Nam nhân ai mà chẳng lăng nhăng. Thành thân vừa không có tự do, lại mệt tim. Chi bằng tự mình cố gắng kiếm tiền, lúc nào muốn nam nhân thì đến tiểu quan quán, nhìn trúng ai thì bỏ tiền chuộc về, chỉ phục vụ mỗi mình nàng, trên giường thì tận tâm, xuống giường không dám trái ý.
Nghĩ đến đây, khóe môi nàng khẽ nhếch cười.
Yến Nguyên Chiêu thấy Thẩm Nghi Đường nghiêng đầu cười ngây ngô, càng thêm chắc chắn mình vừa nói hớ, để nàng tưởng bở.
Hắn lạnh giọng nói: "Không còn sớm nữa, Yến mỗ xin cáo từ. Thẩm nương tử cũng nên quay về đi."
Thẩm Nghi Đường vừa thoát khỏi cơn mộng tưởng, trước mắt chỉ còn bóng lưng Yến Nguyên Chiêu thẳng tắp như kiếm.
"Này, Yến đại nhân, ngài đi rồi à?"
Thẩm Nghi Đường đuổi theo mấy bước, Yến Nguyên Chiêu không hề quay đầu, ngược lại bước đi càng nhanh.
Đúng là đang hướng ra cổng phủ.
Thẩm Nghi Đường tức tối, người này vội vã về nhà như vậy, chẳng lẽ là vội đi ôm mèo?
Từ Đông viện đến cửa lớn Yến phủ không xa, chỉ mấy bước Yến Nguyên Chiêu đã rời khỏi phủ. Tùy tùng Bạch Vũ dắt ngựa tới, hắn nắm lấy dây cương, thoắt cái đã lên ngựa.
Ngựa bước vài bước rồi dừng lại, Yến Nguyên Chiêu gọi: "Thu Minh."
"Có thuộc hạ."
Thu Minh từ trong bóng tối hiện thân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!