Chương 8: (Vô Đề)

***

Yến Nguyên Chiêu chăm chú nhìn búi tóc nàng.

Tóc của nàng búi qua loa, chỉ cuốn có một vòng, điểm xuyết bằng trâm bạc đính hoa tinh xảo lấp lánh, vừa giống tai mèo, lại giống bánh bao tam giác tròn tròn, khiến người ta muốn… bóp thử một cái.

Thẩm Nghi Đường không yên tâm, sờ lên búi tóc.

Nàng với Tiểu Đào không quen kiểu búi cầu kỳ như nữ tử danh môn, nên học theo kiểu búi song loa mà mấy bé gái hơn mười tuổi thường để. Gương mặt nàng vốn nhỏ nhắn, đôi mắt tròn, vóc người cũng mảnh dẻ, lại thêm kiểu tóc này, càng khiến nàng trông như thiếu nữ đôi tám.

Kỳ thực nàng đã hơn hai mươi, lớn hơn tuổi Thẩm Ngũ Nương mấy tuổi.

Kiểu lang quân thành thục như Yến Nguyên Chiêu, chắc phải thích mỹ nhân phong tình quyến rũ mới đúng? Nhất là hôm nay hắn mặc đại sam màu sẫm, đai da khảm vàng, cả người vừa quý khí vừa uy nghiêm.

Ánh mắt Thẩm Nghi Đường dừng lại ở ánh vàng trên thắt lưng hắn.

Thật muốn cạy xuống quá.

Yến Nguyên Chiêu hơi cúi đầu, hỏi: "Thẩm nương tử, sao ngươi lại ở đây?"

Đây đã là lần thứ ba, tổng cộng ba lần gặp, lần nào hắn cũng không nhịn được phải hỏi câu ấy.

Thẩm Nghi Đường ngẩng mặt, cười hì hì: "Ta theo A tẩu tới thêm đồ cưới cho tiểu nương tử nhà họ Tống, tiện thể sang bên cạnh xem náo nhiệt."

Nàng nói rất tùy ý, cứ như là sau bữa cơm đi dạo tiêu thực vậy.

Yến Nguyên Chiêu buồn cười: "Lại lén lút chạy tới?"

"Dù sao cũng không phải trèo tường. Ta đi bằng cửa, có một tỷ tỷ nhà họ Tống đưa chìa khóa cửa thông giữa hai phủ cho ta." Mắt Thẩm Nghi Đường sáng long lanh, hiện lên chút đắc ý.

"Thế à." Yến Nguyên Chiêu nói, "Nhưng náo nhiệt đều ở chính viện, ngươi đến Đông viện làm gì?"

Thẩm Nghi Đường đảo mắt, Yến Nguyên Chiêu nghĩ bụng: Sắp sửa bịa chuyện rồi.

"Thì là… náo nhiệt tuy vui, nhưng mà Yến đại nhân càng…" Giọng Thẩm Nghi Đường nhỏ dần, nhỏ dần, như nước suối rỉ rả qua khe đá…

Càng càng đẹp? Tai Yến Nguyên Chiêu chợt đỏ ửng.

Thẩm Nghi Đường liền lái giọng: "Yến đại nhân, ngài còn chưa biết tên thật của ta nhỉ?"

"Ta tên là Nghi Đường, chữ Nghi trong "Nghi kỳ thất gia", chữ Đường trong "Đường lệ hoa"."

"…Thẩm nương tử, tùy tiện báo khuê danh cho người ngoài, có phần thất lễ."

Giọng Yến Nguyên Chiêu tan vào gió đêm, khẽ khàng lướt tới.

"Ấy chà, biết làm sao giờ, nói cũng nói rồi, chẳng lẽ bắt ta nuốt lại sao?" Tiểu cô nương đứng trong bóng cây, khuôn mặt được ánh đèn lồng cao cao chiếu rọi đến đỏ bừng, "Yến đại nhân, ngài nói xem, muội muội của A tẩu ta gả cho tiểu thúc của ngài, luận vai vế, chẳng phải ngài phải gọi ta một tiếng A thẩm sao?"

Ánh mắt Yến Nguyên Chiêu sắc như đinh đóng, Thẩm Nghi Đường tự giải nghĩa đó là: Nghe ngươi nói mấy lời điên rồ gì kìa. Nhưng nàng chẳng thèm bận tâm, rút từ trong ngực ra một chiếc khăn tay đang gập, mở ra, bên trong đặt hai miếng bánh Như Ý.

Nàng dùng ngón tay cầm một miếng lên bỏ vào miệng.

Đôi mắt tròn tròn, hai má phồng lên, cái miệng nhỏ nhắn nhai từng chút một, trong mắt Yến Nguyên Chiêu chẳng khác gì con mèo nhà mình hóa thành tinh vậy.

"Thẩm nương tử…" Hắn định bảo ăn uống như thế không được trang nhã.

"Có mặt!" Thẩm Nghi Đường đứng thẳng người, "Chắc Yến đại nhân cũng đói rồi? Có muốn ăn một miếng không?"

Nàng đặt khăn tay lên lòng bàn tay, đưa đến trước mặt hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!