***
Tống gia gả nữ nhi, trong phủ giăng đèn kết hoa, khắp nơi rực rỡ niềm vui. Các phòng tụ họp tẩu tẩu muội muội, người người xiêm y lụa là, ríu rít rộn ràng, tưng bừng náo nhiệt.
Tống Chân e Thẩm Nghi Đường lạ chỗ, nào ngờ tiểu cô vừa bước vào giữa đám cô nương liền như cá gặp nước, môi luôn nở nụ cười, gọi tỷ xưng muội, đặc biệt là lúc Yến lang quân đến đón người, náo loạn vô cùng nhiệt tình.
Tân lang muốn đón được tân nương, trước tiên phải vượt qua màn tra hỏi thử thách từ tỷ muội nhà gái, tục gọi là "hạ tế".
Một đám nữ quyến Tống gia vây quanh tra hỏi tân lang đến toát mồ hôi, Thẩm Nghi Đường ở bên cạnh thêm dầu vào lửa, lời lẽ sắc sảo, khiến hắn rối bời.
Làm thơ thúc giục trang điểm, không chỉ tân lang mà cả phụ rể cũng bị bắt làm theo.
"Nói một bước một bài thơ, sao từ cổng vào tới đây chỉ đọc có hai câu? Chẳng lẽ huynh bay tới?"
"Thơ huynh đọc cũng không vần, thế mà gọi là thơ sao? Vương Tam còn làm hay hơn… Hử? Huynh hỏi Vương Tam là ai à? Chính là ông già mang rau cho phủ chúng ta mỗi ngày đấy!"
Các lang quân mặt đỏ tía tai, khổ không tả xiết, Tống gia tỷ muội che tay cười rũ, tiếng cười vang vọng quanh nhà.
Có cô nương họ Tống khẽ hỏi: "Muội muội này ở phòng nào vậy? Mồm miệng lanh lợi thế."
Một cô nương khác đáp: "Không rõ, chẳng phải người nhà Tam phòng sao?"
Lại có người chen vào: "Thôi kệ nàng là ai, náo hôn lễ như thế này mới vui chứ!"
Cũng may Tống Chân đang ở trong nội đường bầu bạn cùng tân nương, không nghe rõ tình hình bên ngoài, Thẩm Nghi Đường mới dám buông thả bản tính một chút.
Đoàn rước dâu nhà họ Yến rước tân nương về, vòng qua một dãy phố, đưa vào Yến phủ cách đó không xa.
Tống phủ thoáng chốc vắng lặng hẳn, hoàng hôn buông xuống, trăng non treo cao, các phòng lần lượt lui về viện mình.
Tống Chân hiếm khi về nhà mẹ đẻ, bèn cùng mẫu thân, đệ muội hàn huyên, uống vài ly rượu, tửu lượng yếu, đầu váng mắt hoa, muốn ngủ. Tống mẫu quyết định giữ nữ nhi ngủ lại, Thẩm Nghi Đường cũng viện cớ chăm sóc tẩu tẩu mà ở lại cùng.
Nàng sai người báo lại cho Thẩm phủ, giúp Tống Chân nằm nghỉ trong phòng khách, đuổi hết nha hoàn trực đêm ra ngoài, dập nến, giả bộ hai người đã yên giấc, rồi lén trèo qua cửa sổ chuồn ra ngoài.
Lúc rước dâu, Thẩm Nghi Đường cố tình lại gần đám con cháu bên Yến gia, rốt cuộc cũng moi được tin nàng tò mò bấy lâu, Yến Nguyên Chiêu cũng đến Yến phủ dự lễ.
Bình thường muốn có lý do đàng hoàng để xuất phủ đã khó như lên trời, nay có cơ hội trong tay, nàng chẳng màng thích hợp hay không, quyết định liều lĩnh đến Yến phủ một chuyến.
Vì vậy, lúc dự tiệc nàng liên tục rót rượu cho Tống Chân, thậm chí không tiếc rắc thêm chút mê dược vào rượu…
Phủ họ Tống đông người, diện tích rộng gấp mấy lần Thẩm phủ. Trời đã chạng vạng, bóng cây lay động, phương hướng khó phân biệt.
Nhưng bên phủ sát vách đang lúc náo nhiệt, đèn đuốc sáng rực, tiếng người ồn ào, Thẩm Nghi Đường lần theo âm thanh, tìm đến đoạn tường son hai phủ dùng chung.
Tường hơi cao, nhưng vẫn có thể trèo qua.
Dưới tường còn có người, một tiểu cô nương mặc váy hồng đang đi đi lại lại, dáng vẻ hồn bay phách lạc.
Thẩm Nghi Đường kiên nhẫn đợi nàng rời đi, cũng loanh quanh dưới chân tường một lúc.
Thế nhưng cô nương kia mãi chưa đi, Thẩm Nghi Đường không muốn đợi nữa, bèn men ra xa một chút, mượn sức bàn chân bật mạnh, hai tay bám lấy mép tường, đang định trèo qua thì bỗng nghe phía sau vang lên giọng nữ u uẩn: "Cô nương muốn trèo tường qua Yến phủ sao?"
Thẩm Nghi Đường buột miệng: "Phải."
Tiểu cô nương hỏi: "Cô nương qua Yến phủ làm gì?"
Thẩm Nghi Đường đang treo lơ lửng trên tường: "Người trong lòng ta ở bên ấy, ta muốn đến xem chàng một chút."
Tiểu cô nương buồn bã: "Người trong lòng ta cũng ở bên ấy, ta cũng hay sang thăm chàng, cùng nhau ngắm hoa ngắm trăng, ngâm thơ đối đáp…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!