***
Yến Nguyên Chiêu bực bội, "Không trả là sao? Ngươi lấy khăn tay của ta, định làm gì?"
Thẩm Nghi Đường bật cười: "Yến đại nhân, sao mà ngài giống tiểu cô nương bị trêu ghẹo thế, sợ ta lấy khăn tay làm gì ngài à? Yên tâm đi, ta không coi nó là tín vật định tình, cũng không dùng nó để bôi nhọ thanh danh ngài. Chỉ là khăn dơ rồi, trả lại ngay thì bất lịch sự, ta mang về giặt sạch sẽ rồi mới trả lại cho ngài."
Yến Nguyên Chiêu nhíu mày, cảm thấy nàng nói chuyện thật chẳng biết thẹn.
"Không cần." Hắn lại đưa tay ra trước một chút.
"Yến đại nhân lo ta quỵt luôn không trả sao? Dù khăn này đắt thật, đáng giá cả mấy năm tiền tiêu vặt của ta, nhưng ta cũng là người từng trải, không thèm loại lợi nhỏ này đâu."
Vừa nói, Thẩm Nghi Đường vừa nhét khăn tay vào túi áo trước ngực, còn làm vẻ mặt: ngài đừng có hòng mà giành lại.
Yến Nguyên Chiêu chỉ đành rụt tay về.
Khăn tay ấy vốn là của mẫu thân hắn. Công chúa kiêu kỳ xa hoa, những tấm lụa quý giá đáng giá ngàn vàng, cắt ra cả núi khăn tay muôn kiểu, cắt xong rồi chẳng nhớ dùng đến, hàng trăm cái chất đống chờ mốc, toàn dựa vào Yến Nguyên Chiêu từng cái từng cái mang đi giúp tiêu bớt.
Tiểu cô nương Thẩm gia này, tiền tiêu vặt hằng tháng có phải… thấp quá không nhỉ? Hắn nghĩ.
"Thôi vậy, không cần giặt cũng không cần trả nữa." Dù gì trong phủ cũng còn cả núi, Yến Nguyên Chiêu cuối cùng đành nói vậy.
Thẩm Nghi Đường vốn định lấy cớ trả khăn tay để tiếp tục lui tới qua lại với Yến Nguyên Chiêu, còn muốn biện bạch thêm đôi câu, nhưng nghĩ đến chiếc khăn ấy đáng giá, nàng không thiệt, bèn ngậm miệng không nói nữa.
Bên ngoài tiếng động không ngừng, Thu Minh đẩy cửa bước vào, sắc mặt nghiêm trọng.
"Chủ tử, dưới lầu đám con bạc gây chuyện, còn chết người rồi! Lang tướng của Kim Ngô Vệ cùng người của Kinh Triệu Doãn đều đã tới, đang tiến hành dẹp loạn, chúng ta tốt nhất nên rời khỏi chốn thị phi này ngay."
Thẩm Nghi Đường khẽ kêu lên một tiếng.
"Sòng bạc vốn là nơi nguy hiểm, không phải chỗ ngươi nên tới." Yến Nguyên Chiêu không quên trách mắng nàng một câu, "Thu Minh, ngươi dẫn nàng xuống lầu rời khỏi đây, hội hợp với ta ở Cư Thắng Phường."
Thẩm Nghi Đường hỏi: "Yến đại nhân, ngài không xuống sao?"
Yến Nguyên Chiêu chỉ ra cửa sổ: "Ta đi đường này."
"Ồ, là vì không muốn để quan binh nhận ra ngài phải không? Nhưng mà Yến đại nhân, ta bây giờ thế này, xuống dưới cũng dễ bị người ta nhận ra là nữ tử, nếu bị vệ binh tra hỏi thì nguy to."
Thu Minh cũng liên tục lắc đầu: "Chủ tử, chức trách của thuộc hạ là bảo vệ ngài, không thể rời ngài nửa bước."
Hắn vừa mới mắc lỗi, lại là mấy ngày đầu nhậm chức, nay gặp dịp tốt liền muốn thể hiện lòng trung thành tận tụy.
"…Vậy cùng nhau đi đường cửa sổ, Thu Minh, ngươi cõng nàng nhảy xuống."
"Không ổn, không ổn." Thẩm Nghi Đường vội nói, "Lúc trước ta giả nam còn đỡ, giờ ngài đã biết ta là tiểu thư nhà Thẩm Thị Lang, sao có thể để một hộ vệ động chạm vào người ta được?"
Ở sòng bạc dơ bẩn cả nửa đêm, giờ nàng lại nhớ ra thân phận khuê các của mình rồi.
Yến Nguyên Chiêu liếc mắt nhìn nàng: "Vậy ngươi tự nhảy?"
Thẩm Nghi Đường liếc ra ngoài cửa sổ một cái, "Cao như vậy, ta chỉ nhìn thôi đã thấy chân mềm nhũn rồi, ngài đừng đùa nữa."
"Vậy sao?" Yến Nguyên Chiêu lạnh giọng, "Ngươi vừa nãy còn định nhảy cửa sổ chạy trốn."
Thẩm Nghi Đường cắn răng, "Đó là ta không biết trời cao đất dày, may mà được ngài ngăn lại! Yến đại nhân, ngài hạ mình bế ta nhảy xuống có được không?"
Giây phút sợ hãi nhất đã qua, giờ Thẩm Nghi Đường ngẫm lại thấy đêm nay tình cờ gặp được Yến Nguyên Chiêu chưa chắc là chuyện xấu, phải tận dụng cơ hội thật tốt mới được.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt tràn ngập mong đợi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!