Một đêm xuân tiêu qua đi, trời vừa hửng sáng.
Trong phòng, nến tàn hương lạnh, vẫn còn sót lại dư vị diễm lệ. Màn la đỏ rủ dài chấm đất bị một bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng vén lên, gương mặt non nớt kiều diễm hiện ra.
Thẩm Nghi Đường đặt chân xuống sàn, chân mềm nhũn, phải lấy lại thăng bằng mới đứng vững được. Nàng bỏ chiếc quạt tròn trong tay xuống, cẩn thận khép kín màn giường, không để hở một khe, rồi xỏ giày vào, lảo đảo bước tới trước gương đồng.
Trong gương là làn da tuyết trắng, đôi mắt như mực nhuộm, đuôi mắt còn vương xuân ý. Trên làn da lộ ra ngoài lớp trung y có vô số vết đỏ mờ ám. Nàng từng thấy không ít dáng vẻ nữ tử sau ho/an ái buổi sáng sớm, nhưng khi hình ảnh đó là của bản thân, thì vẫn thấy không quen.
Nàng nhìn một lúc, rồi mở tủ y phục, chọn một bộ cổ cao để thay.
Đẩy cửa ra ngoài thật khẽ, giữa làn sáng mờ mờ của buổi sớm, nàng thấy Vân Tụ đã sớm từ phòng bên đi ra, đứng chờ trước cửa.
Vân Tụ lạnh lùng liếc nàng một cái. Thẩm Nghi Đường cúi đầu, tránh không nhìn vào mắt nàng ta. Tối qua gọi nước mấy lần, Vân Tụ trực ở phòng bên, chắc chắn đã nghe rõ. Dù nàng mặt dày, cũng thấy hơi mất mặt.
"Đã xông hương cho chàng rồi, giờ ngủ rất say." Nàng nói.
Vân Tụ gật đầu, "Bà vú và nha hoàn canh đêm đều bị đánh ngất. Đi thôi."
Nói rồi, cất bước rời khỏi sân.
"Đi chậm thôi." Thẩm Nghi Đường nói, "Đi hấp tấp như vậy, nhìn qua đã thấy khả nghi."
Vân Tụ nhìn dáng đi có phần kỳ quặc của nàng, không nói gì, chỉ lặng lẽ giảm tốc độ.
Ra khỏi sân, trên đường gặp vài thị vệ đang trực đêm, ai nấy đều tỏ vẻ kinh ngạc, rồi lập tức cúi đầu chào phu nhân. Thẩm Nghi Đường chỉ nhàn nhạt gật đầu. Sắp đến cổng phủ, bỗng một bóng trắng phóng vụt tới, dừng lại ngay bên gấu váy nàng.
Nàng vội đảo mắt quan sát xung quanh, không thấy ai theo sau. Bình thường Lê Nhung bị nhốt trong viện, không được chạy lung tung trong phủ, chắc là đêm qua náo nhiệt, hạ nhân lơ là trông nom nên nó mới trốn ra được.
Thẩm Nghi Đường ra hiệu với Vân Tụ, rồi ngồi xổm xuống, đưa tay về phía con mèo, "Ngươi cũng muốn đi theo ta sao?"
Lê Nhung không lên tiếng, chỉ ra sức li/ếm mu bàn tay nàng.
"Xem ra là không nỡ rời xa ta rồi. Đáng tiếc, ta không thể mang ngươi theo được, nếu không, chủ nhân của ngươi nhất định sẽ đuổi giết ta tới chân trời góc biển."
Lê Nhung ngừng lại, ánh mắt buồn bã nhìn nàng.
Thẩm Nghi Đường nghiêm mặt: "Ngươi nhớ kỹ, sau này chủ nhân ngươi có thê tử mới, ngươi không được thân thiết với nàng ta hơn với ta. Giữ phép lịch sự là đủ rồi, đừng có li/ếm tay nàng ta, bằng không ta sẽ rất, rất buồn. Ta rất độc mồm đấy, sẽ nguyền rủa cho kiếp sau ngươi biến thành một con mèo xấu xí, không ai thích, cũng chẳng có mèo cái nào chịu "hí hí hí" với ngươi đâu."
Dưới ánh mắt đầy uy h**p của nàng, cuối cùng Lê Nhung co cổ lại, gật đầu.
…
Yến Nguyên Chiêu mơ một giấc mộng rất dài.
Khởi đầu giấc mơ là đoạn tiếp nối cảnh ân ái của họ trên giường.
Tân nương của hắn vừa r/ên rỉ nũng nịu, vừa đưa ra trăm thứ yêu cầu: nhẹ một chút, mạnh hơn chút, nhanh quá rồi, lại chậm quá, thật là khó hầu hạ.
Nể tình nàng cứ liên tục gọi "phu quân", hắn miễn cưỡng chiều theo. Nhưng yêu cầu của nàng ngày càng quá đáng, đến mức muốn hắn khom lưng uốn gối phục vụ nàng.
Không biết nàng học ở đâu ra mấy trò ấy, hắn không tin Tránh Hỏa Đồ lại vẽ mấy cái đó.
Yến Nguyên Chiêu rất bất mãn, túm eo nàng nói cho rõ: "Phu là trời của thê, nàng nên nghe theo ta, lấy lòng ta, chứ không phải xem ta như nam sủng mà sai bảo."
Nhưng nàng chẳng nghe, còn nói một đống đạo lý vớ vẩn, vừa khóc vừa làm loạn, móng tay cào mấy vết dài trên lưng hắn, cuối cùng còn dụ được hắn cúi đầu xuống li/ếm m/út vài cái.
Tiểu cô nương run bắn cả người, khóc lóc bảo hối hận không làm nữa, nhưng Yến Nguyên Chiêu lại nổi hứng, xem như trừng phạt vì nàng không nghe lời, hồi lâu mới chịu dừng.
Sự tùy hứng của nàng trên giường dường như có hàm ý khác, báo hiệu cuộc sống sau hôn nhân sẽ không yên bình. Trong mơ, sau khi thành thân, nàng khiến hắn đau đầu không ngớt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!