***
Khung cửa sổ phòng tân hôn đóng kín, rèm la đỏ rủ dài tận đất, che khuất mọi cảnh trong màn.
Yến Nguyên Chiêu sai người mang vào thùng tắm, hai người mỗi người một gian rửa sạch. Thẩm Nghi Đường tắm chậm hơn hắn, lúc chui vào màn thì thấy chăn đệm lộn xộn ban nãy đã được thay mới sạch sẽ.
Giường rất rộng, Yến Nguyên Chiêu nằm ngoài, nàng rút người vào trong, ôm lấy tấm chăn lụa mỏng, quay lưng lại phía hắn, lặng lẽ suy nghĩ kế hoạch đêm nay.
Bỗng nghe một tiếng ho nhẹ vang lên.
Nàng quay người lại, đối diện ánh mắt thâm sâu của hắn.
Yến Nguyên Chiêu lên tiếng: "Lại đây ngủ gần một chút."
Thẩm Nghi Đường kéo chăn chặt hơn, "Chàng bảo ta qua là ta phải qua, sao chàng không tự qua?"
Vừa nói xong liền nhận ra khẩu khí không hay, chẳng giống kiểu "Thẩm nương tử" mà nàng vẫn giả bộ. Nhưng nghĩ đến việc sắp phải rời đi, nàng cũng chẳng thèm giữ gìn hình tượng nữa, thoải mái bộc lộ bản tính.
Nếu không vì còn sót lại chút nể tình, nàng đã buông lời mỉa mai từ lâu rồi.
Đường đường Yến tiểu lang quân mà lên giường lại thô kệch như đồ tể giết heo, chẳng có chút phong độ nào, thua xa cả mấy gã phường chèo biết dỗ nữ nhân! Bình thường ôm hôn nàng thì ra vẻ lão luyện lắm cơ!
Mặt Yến Nguyên Chiêu trầm xuống, hiển nhiên là vừa rồi đã làm nàng giận thật. Nhưng xét cho cùng thì đúng là hắn đã làm nàng thiệt thòi, mà hắn tự biết lòng mình, không để bụng việc thê tử có chút giận dỗi trên giường. Vì thế, hắn im lặng dịch vào trong, vươn tay dài ôm nàng vào lòng, rồi véo nhẹ một cái để thể hiện chút bất mãn.
Tân nương tử trong lòng lẩm bẩm gì đó hắn nghe không rõ, thấy nàng lấy tay chân thúc vào người hắn, còn học theo hắn vặn eo hắn một cái, sức cũng không nhẹ. Hắn nằm yên như núi, nàng chẳng chiếm được lợi, đành thôi.
Yến Nguyên Chiêu hài lòng vì nàng chịu yên, vòng tay đặt lên bụng nàng, ép nàng nằm trong lòng theo dáng cuộn người mà hắn ưng ý nhất. Nhìn qua thì gầy yếu, nhưng ôm vào mới biết dưới lớp áo mỏng là từng đường cong mềm mại đầy đặn, cảm giác trong lòng tay còn thích hơn ôm Lê Nhung.
Hắn càng ôm càng chặt.
Ngoài màn, đôi nến long phụng vẫn cháy không biết mệt, ánh sáng vàng vọt xuyên qua màn lụa, chảy dài như nước.
Thẩm Nghi Đường rúc vào ngực Yến Nguyên Chiêu, ngoan ngoãn nằm im không nhúc nhích.
Yến Nguyên Chiêu chưa buồn ngủ, mũi cọ vào mái tóc nàng nơi cổ, bình tĩnh hồi tưởng lại chuyện "lễ Chu Công" vừa rồi, rồi âm thầm quyết định sáng mai phải đi tìm Bạch Vũ mượn cho bằng được mấy quyển sách xuân cung mà Bùi Giản để lại.
Bất chợt, trong lòng vang lên một giọng nói khẽ khàng, "Chàng ngủ chưa?"
Yến Nguyên Chiêu hé mắt, bóp nhẹ một cái vào phần thịt mềm sau eo nàng xem như trả lời.
Nàng không nói gì thêm.
Hắn lại nhắm mắt.
Vài hơi thở sau, trong lòng bỗng truyền đến tiếng sột soạt, tay hắn đặt trên bụng nàng bị gạt ra. Yến Nguyên Chiêu mở mắt, thấy nàng đã quay mặt lại đối diện hắn, đôi mắt đen như chấm mực nhìn thẳng vào cổ hắn, không chớp.
"Giờ vẫn chưa muộn… Hay là chúng ta…" Mấy chữ sau càng nói càng nhỏ, rồi gần như không còn nghe thấy.
Yến Nguyên Chiêu lắng nghe cẩn thận, mới nhận ra nàng nói "làm lại một lần nữa".
Lại một lần nữa!
Thẩm Nghi Đường nói xong, ánh mắt lay động, mặt đỏ như sắp bốc khói.
Sau một ngày dày vò đổi lại một màn chật vật ban nãy, nàng càng nghĩ càng không cam tâm. Nhất là khi giữa lớp áo mỏng manh, cơ bắp rắn chắc, vòng eo mạnh mẽ của hắn cứ dính sát sau lưng nàng như lửa hừng, nhắc nhở nàng từng giây từng phút, một người như hắn, đời này khó gặp lần hai.
Nàng muốn cho chuyện này… một cơ hội nữa.
Dù sao thì nàng cũng là lần đầu, thấy khó chịu cũng là lẽ thường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!