Chương 45: (Vô Đề)

Yến Nguyên Chiêu bước vào, xoay người khép cửa lại thật cẩn thận, thong thả đi đến bên giường.

Thẩm Nghi Đường nhanh chóng chỉnh đốn lại dung mạo.

Trong phòng ánh đèn bạc mờ mờ, lụa là đỏ rực bày khắp, mỹ nhân ngồi nghiêm chỉnh cúi đầu, lấy quạt che mặt, dáng vẻ e thẹn.

Yến Nguyên Chiêu ngồi xuống cạnh nàng, chăm chú quan sát tân nương của mình, từ đôi bướm trên mũ phượng vỗ cánh như muốn bay, đến búi tóc đen nhánh đầy đặn, rồi đến bông hoa chu sa điểm chính giữa trán, cả cặp uyên ương béo tròn trên mặt quạt lụa đỏ rực.

"Lang quân!"

Uyên ương phành phạch bay đến đạp chân, Thẩm Nghi Đường ném luôn cây quạt, để lộ khuôn mặt ngọc ngà ửng hồng, nũng nịu gọi chàng.

Yến Nguyên Chiêu khẽ nhíu mày, trách: "Ta còn chưa đọc khúc khước phiến thi, nàng đã tháo quạt xuống rồi?"

Thẩm Nghi Đường lập tức nói: "Ta đã ngồi cả ngày, không được cử động cũng không được nói, người sắp ngột chết đến nơi, thật sự không muốn giữ dáng nữa đâu. Đọc hay không đọc khước phiến thi thì có gì khác đâu, chàng biết đấy, cho dù chàng có đọc một hai ba bốn năm, ta cũng sẽ tháo quạt thôi."

Nàng nghiêng người về phía chàng, níu lấy tay áo, khuôn mặt đào hoa mang theo vài phần ấm ức.

"Thôi được rồi." Khóe môi Yến Nguyên Chiêu khẽ cong, không truy cứu nữa, giải thích chuyện khác: "Lần trước ở Yến phủ, nàng nói muốn xem náo động phòng, ta từng nói đợi nàng thành thân thì tự xem động phòng của mình. Nhưng ta thật sự không thích mấy trò ồn ào đó, đã căn dặn không cho người đến quấy rầy, khiến nàng không được toại ý."

Thẩm Nghi Đường không ngờ hắn vẫn còn nhớ chuyện đó, "Chuyện đó có sao đâu, ta cũng không còn muốn xem nữa. Tự dưng rộn ràng một trận, cho người ngoài xem trò cười, chính mình lại khổ sở. Làm tân nương mệt chết đi được, sau này ta sẽ không bao giờ làm nữa."

"Cái gì gọi là "sau này sẽ không làm nữa"?"

Thẩm Nghi Đường chớp mắt không trả lời, đôi mày liễu mờ như khói xuân, thoáng chốc đã rủ bóng về phía mắt chàng.

Diện mạo chàng quả nhiên khác biệt đôi chút so với hai ngày trước, mặc hỉ phục đỏ tươi rực rỡ, gương mặt như ngọc ấm, môi như thoa son, đôi mắt vốn lạnh lẽo nay cũng lấp lánh thêm vài phần ôn nhu, khiến người ta phải động lòng.

Đầu ngón tay Thẩm Nghi Đường chạm vào cằm chàng, không tiếc lời khen: "Lang quân vốn đã rất tuấn tú, nay điểm chút phấn son càng thêm đẹp mắt."

Yến Nguyên Chiêu để mặc nàng v/uốt ve một lúc mới nhẹ nhàng gạt tay nàng ra, "Có sờ thấy phấn son không? Ta chưa bao giờ dùng thứ đó."

Chàng vỗ nhẹ tay nàng: "Ta đi lấy rượu hợp cẩn."

Theo lẽ thường, đáng lẽ phải có nha hoàn hầu hạ tân lang tân nương uống rượu hợp cẩn, nhưng Yến Nguyên Chiêu vốn không thích người hầu cận, mọi việc trong phòng tân hôn đều tự tay làm.

Thẩm Nghi Đường mở to mắt nhìn chàng xách bình rượu lưu kim trên bàn, rót đầy một chén vàng, rồi lại cầm lấy ấm trà.

Yến Nguyên Chiêu mang hai chén nhỏ màu vàng đến, đưa nàng một chén.

Thẩm Nghi Đường chỉ vào chén chàng đang cầm, "Chàng rót cho mình là trà."

"Ừ, ta không uống rượu."

Trên người chàng quả thực không có mùi rượu, rõ ràng lúc tiệc ngoài kia cũng không hề uống.

Thẩm Nghi Đường có chút bực vì dáng vẻ đương nhiên ấy, "Nhưng đây là rượu hợp cẩn mà, chẳng lẽ phá lệ một lần cũng không được sao?"

"Không được."

Yến Nguyên Chiêu dứt khoát từ chối xong, như để dỗ nàng, liền véo má nàng một cái, ngửa đầu uống cạn chén trà trong tay. Đợi Thẩm Nghi Đường cũng uống cạn rượu trong chén, chàng liền nghiêng người sát lại.

Hơi thở ấm áp phả lên má, tim Thẩm Nghi Đường nóng bừng, cuối cùng cũng…

Thế nhưng Yến Nguyên Chiêu lại chỉ dừng bên tai nàng, hai tay chầm chậm mơn tr/ớn tóc mai, tháo chiếc mũ phượng nặng trĩu xuống, rồi tháo búi tóc, sau đó buông nàng ra, rời khỏi giường.

Thẩm Nghi Đường sa sầm mặt, thì ra… vẫn chưa tới lúc.

Yến Nguyên Chiêu mang lại một chiếc kéo bạc, cắt một lọn tóc của nàng, rồi lại cắt một lọn tóc của mình, bỏ cả hai vào một túi gấm màu lam tuyết treo trên màn cưới, lễ kết tóc hoàn tất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!