Chương 43: (Vô Đề)

Tối trước ngày cưới, Thẩm Nghi Đường trở về Thẩm phủ, cùng Vân Tụ thương lượng thêm một lúc mới ngủ. Nhắm mắt chưa đến hai canh giờ thì đã bị Vân Tụ đánh thức.

Vân Tụ cũng chưa ngủ đủ, mắt thâm quầng, chỉ ra ngoài cửa: "Người đến trang điểm cho cô nương đã đợi sẵn rồi."

Thẩm Nghi Đường ngáp dài ngồi dậy, ăn qua loa vài miếng bánh ngọt thay bữa sáng, rồi rửa mặt sạch sẽ, ngồi vào trước gương đồng để nương tử trang điểm tô tô vẽ vẽ trên mặt.

Trang điểm cưới và chải tóc vấn búi đều là những việc tốn thời gian, Thẩm Nghi Đường tìm tư thế ngồi thoải mái, chống cằm lim dim chợp mắt một lát. Không biết qua bao lâu, xung quanh bắt đầu ồn ào, nàng mở mắt ra thì thấy trong phòng đã đông người.

Tống Chân đến chỉ huy cục diện, sai Vân Tụ cùng nha hoàn, bà vú đi đi lại lại trong gian phòng nhỏ chật hẹp, liên tục chuyển đồ. A Cẩn và A Du, hai tiểu nha hoàn, đứng trước giá áo treo bộ hỉ phục lộng lẫy mà ríu rít bàn luận, Tiểu Đào thì đứng bên nhìn đầy tò mò.

Thẩm Nghi Đường tranh thủ lúc nương tử trang điểm ra ngoài giải quyết, kéo Tiểu Đào vào trong rèm nói chuyện.

"A tỷ, tỷ đẹp thật đó." Tiểu Đào nhìn khuôn mặt trắng hồng như ánh bình minh của nàng, ánh mắt không giấu nổi sự ngưỡng mộ.

Thẩm Nghi Đường ban nãy có liếc nhìn mình qua gương đồng, đúng là đẹp, đẹp đến mức chẳng khác gì nàng trước kia, có điều lớp son phấn quá dày khiến da mặt căng cứng, đến biểu cảm cũng khó làm.

"Đẹp xấu giờ không quan trọng. Tiểu Đào, hôm qua có Vân Tụ theo sát, ta không tiện nói. Nghe cho kỹ, ta đã hoàn thành nhiệm vụ, nhận đủ tiền, mai sẽ rời khỏi Chung Kinh. Muội có muốn đi theo ta không?"

Tiểu Đào tròn mắt há hốc: "A tỷ lợi hại quá! Mà sao tỷ không trốn ngay bây giờ, nhất định phải chờ thành thân xong mới trốn thế?"

"Ta chỉ là muốn được làm tân nương một lần cho biết thôi mà."

Tiểu Đào nhớ đến bộ giá y thêu chỉ vàng, đính đầy ngọc quý treo ngoài kia, lập tức hiểu ngay. Mắt nàng đảo một vòng, hạ giọng nói nhỏ: "A tỷ, muội đã muốn nói từ lâu rồi. Nếu bên đó…" Nàng ra dấu chiếc mặt nạ, "…bằng lòng, thì tỷ cứ việc ở lại phủ công chúa luôn đi, giả hóa thật cho rồi! Sau này tiền xài không hết, phúc hưởng không tận!"

Sao lại quay lại chủ đề này nữa rồi?

"Không được." Thẩm Nghi Đường xua tay: "Nếu làm thế, suốt đời ta sẽ phải làm tai mắt cho bọn họ. Nhỡ ngày nào đó thân phận bị lộ, chết lúc nào cũng chẳng hay, quá nguy hiểm."

"Nghe cũng đúng." Tiểu Đào chưng hửng, rồi chợt hỏi, "Yến Nguyên Chiêu có phải rất thích tỷ không?"

"… Cũng tạm."

Tiểu Đào lập tức hứng khởi: "Tỷ thừa cơ nói thật với huynh ấy đi! Để huynh ấy bảo vệ tỷ! Dù sao đến lúc đó cũng là phu thê rồi, gạo nấu thành cơm, một đêm phu thê ân tình trăm ngày, trăm đêm vợ chồng tình sâu như biển, huynh ấy mềm lòng rồi sẽ tha thứ cho tỷ, hai người sống với nhau hạnh phúc vui vẻ…"

"Dừng!" Thẩm Nghi Đường trợn mắt nhìn nàng, khó tin hỏi: "Muội ngốc à? Ta điên mới khai thật với hắn. Hắn là quan, ta là trộm, quan sao có thể bao che cho trộm? Nếu hắn biết ta mạo danh Thẩm nương tử, còn trộm cả đồ của hắn, hắn không lột da róc xương ta mới là lạ ấy! Còn sống gì nữa! Muội đừng xúi ta nữa, ta nhất định phải chạy. Còn muội, đi với ta không?"

Tiểu Đào lắc đầu nguầy nguậy: "Muội cũng nhất định phải ở lại bên A Yến."

"Nhưng nếu ta rời đi rồi, Thẩm Yến phát hiện ra bị ta lừa, liệu có trút giận lên muội không?"

"Thì muội sẽ nói muội cũng chẳng biết gì hết, giống như huynh ấy thôi, đều bị tỷ lừa cả."

Bên ngoài có tiếng nương tử trang điểm gọi "Thẩm nương tử", Thẩm Nghi Đường vội đáp lại một tiếng, rồi ngoảnh đầu nhìn Tiểu Đào.

"Yên tâm đi a tỷ, theo tỷ hai năm, muội cũng học được không ít thứ, đủ để tự lo cho mình." Tiểu Đào nói.

"Được rồi." Thẩm Nghi Đường chẳng còn cách nào, nắm tay nàng dặn dò, "Muội nhớ giữ mình. Nữ nhi giang hồ như ta với muội, núi xanh chẳng đổi, nước chảy dài lâu…"

Tiểu Đào chẳng hơi đâu nghe mấy lời giang hồ gì đó, chỉ nhíu mày lo lắng hỏi: "A tỷ, tỷ thật sự chắc chắn có thể rút lui an toàn khỏi phủ công chúa sao? Yến Nguyên Chiêu chắc chắn sẽ cho người truy lùng tỷ, tỷ phải cẩn thận đấy!"

"Đừng lo, ta có cách của ta. Chân mọc trên người ta, không sợ hắn." Thẩm Nghi Đường cười nói xong, rồi cùng nàng bước ra khỏi màn.

Nàng ngồi lại trước gương đồng, nương tử trang điểm cầm lược lên bắt đầu chải tóc cho nàng.

"Một chải chải đến cuối, sau cưới vui chẳng sầu; hai chải chải đến cuối, con cháu đầy nhà lâu; ba chải chải đến cuối, phu thê trăm tuổi đầu; một chải chải đến hết…"

Thẩm Nghi Đường lơ đãng, tay mân mê chiếc quạt tròn thêu uyên ương hợp hoan bằng lụa đỏ. Cán quạt trông như gỗ trầm, nhưng kỹ càng xem kỹ thì sắc sẫm hơn, lại nhẹ tay, kỳ thực là một ống rỗng được chế tạo đặc biệt, bên trong giấu mê hương.

Nàng vốn đã có bột gây mê, nhưng Vân Tụ thấy tác dụng không đủ mạnh, nhất là Yến Nguyên Chiêu có luyện võ, thân thể cường tráng, chưa chắc đã bị mê nổi. Thêm nữa, giấu thuốc trong giá y lại không tiện, nên nàng liền thức đêm thay đổi, lén giấu mê hương trong cán quạt đưa cho Thẩm Nghi Đường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!