"Sao còn chưa tới? Phủ công chúa nói đúng giờ này sẽ đưa người đến cơ mà." Tống Chân cầm khăn tay ngồi không yên ở sảnh Thẩm phủ.
A hoàn bên cạnh an ủi: "Có lẽ đi đường chậm trễ một chút, phu nhân người đang mang thai, nên ngồi nghỉ một lát đã."
Tống Chân vừa ôm bụng bầu ngồi xuống thì bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân, nàng vội vàng đứng dậy bước ra cửa.
Bóng dáng kiều diễm của thiếu nữ vừa lướt qua cửa tròn khắc hoa, chỉ chốc lát đã tới thềm, kéo lấy tay nàng cười tươi tắn: "A tẩu, không cần ra tận nơi đón muội đâu."
Tống Chân trông thấy tiểu cô bản lĩnh này, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Gần đây rất nhiều ánh mắt dồn về Thẩm phủ, Tống Chân vừa phải bận rộn chuẩn bị việc xuất giá (phủ công chúa lại thi thoảng còn nhúng tay vào), vừa phải khổ sở giấu giếm chuyện Thẩm Nghi Đường chưa xuất giá đã dọn sang ở phủ nhà người ta, áp lực trong lòng không hề nhỏ.
Nàng ngắm Thẩm Nghi Đường từ đầu đến chân, sống ở phủ công chúa một chuyến mà đã ăn mặc tinh tế hơn, cả người cũng rạng rỡ hẳn lên.
"A tẩu trông mãi mới thấy muội trở về. Mai là ngày bái đường rồi, hôm nay còn bao nhiêu việc phải làm đó."
Thẩm Nghi Đường mỉm cười: "Tất cả nghe theo tẩu."
Việc đầu tiên chính là vào thỉnh an Thẩm Chấp Nhu.
"A công sĩ diện, chuyện này còn vướng trong lòng, muội nói chuyện đàng hoàng với người đi, đừng để cha con vì thế mà xa cách nhau." Tống Chân dặn dò.
Thẩm Nghi Đường thầm cảm thán khả năng tô vẽ của Tống Chân, nói gì mà xa cách, cha con họ có bao giờ có tình cảm đâu mà sinh ra khoảng cách.
Nàng bước vào thư phòng Thẩm Chấp Nhu, thấy ông ta đang quay lưng về phía mình, lau một cây đàn thất huyền.
Thẩm Nghi Đường hơi nghiêng đầu, nhìn qua màu gỗ và vân thì biết đó là một cây đàn bằng gỗ ngô đồng rất đắt tiền.
"Phụ thân." Thẩm Nghi Đường cất tiếng gọi.
"Quỳ xuống." Thẩm Chấp Nhu lạnh giọng, không quay đầu lại.
Ông ta vẫn tỉ mỉ lau thân đàn màu nâu bằng tấm lụa, đến khi từng hạt bụi đều được lau sạch, mới dùng lớp lớp vải dầu bọc lại cẩn thận, cất vào hộp sơn mài, rồi quay người lại.
Thẩm Nghi Đường đứng thẳng thớm, nhìn ông ta không chút né tránh.
Cơn giận của Thẩm Chấp Nhu lập tức bùng lên.
"Ta bảo ngươi quỳ xuống!"
Thẩm Nghi Đường đáp: "Mùa hè mặc áo mỏng, quỳ rồi để lại dấu vết trên đầu gối, mai con vào động phòng thì khó mà giải thích."
Thẩm Chấp Nhu chẳng còn giữ được chút phong độ nào của văn nhân, trừng mắt quát: "Chưa xuất giá mà đã dám mở miệng nói đến động phòng hoa chúc, không biết xấu hổ! Còn chưa gả mà đã ở bên nhà phu quân, không giữ đúng lễ nghi khuê nữ!"
Thẩm Nghi Đường không vội không nóng: "Chỉ là bốn chữ "động phòng hoa chúc", có gì mà không thể nói? Con cũng đâu muốn ở nhà phu quân, là Trưởng công chúa nhất quyết bắt con tới đó."
"Hừ! Đừng tưởng được Trưởng công chúa bảo vệ là có thể đắc ý. Đợi đến khi bị mẫu tử bọn họ chán ghét rồi bị đuổi về, Thẩm phủ tuyệt đối không dung thứ ngươi!"
"Nếu phụ thân đã nghĩ vậy thì thật uổng công rồi. Nếu con chẳng may bị hưu, người còn có thể gả con cho Lâm huyện lệnh ở Quan Nam để báo đáp ân cứu mạng của hắn ta cơ mà. Con tái giá, hắn ta cưới vợ kế, chẳng phải rất xứng đôi sao?"
Nếu nàng không nhắc đến mối hôn sự từng bị hủy kia thì thôi, nhắc đến lại càng khiến Thẩm Chấp Nhu chẳng biết giấu mặt vào đâu. Ông chỉ tay vào nàng, gào lên: "Cút ra ngoài cho ta!"
Trước khi rời khỏi phòng, Thẩm Nghi Đường hiếm khi nói ra một câu thật lòng: "Phụ thân không cần lo. Qua ngày mai rồi, người sẽ chẳng còn đứa con gái này nữa."
Thẩm Chấp Nhu thở hồng hộc, chẳng rõ có nghe thấy hay không.
Sau khi "bái biệt" phụ thân chưa bao lâu, hai nhi tử của Thẩm gia lần lượt đến tìm nàng.
Thẩm Yến dẫn theo Tiểu Đào đến, lải nhải một tràng dài, trọng tâm là sau khi vào phủ công chúa nhất định phải làm người cho tốt, đừng để lộ chuyện gì khiến Thẩm phủ gặp phiền toái. Nếu tiện thì rủ lòng thương rủng rỉnh tí bạc cho đệ đệ tiêu vặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!