Tối qua mưa giông kéo đến ào ạt, sấm sét kinh hồn, nhưng chỉ gầm vang đến canh hai rồi tan.
Mặt trời chói chang nung nấu cả ngày dài, mặt đất bị thiêu đến khô khốc, mà ánh tà dương dường như vẫn chưa muốn rút lui, co lại thành một khối đỏ rực như vàng như lửa, tỏa ra muôn vạn tia sáng rực rỡ. Trên cửa sổ lụa xanh phản chiếu một bóng đỏ, khiến gò má nàng thiếu nữ ngồi yên dưới khung cửa cũng bừng sáng, tăng thêm mấy phần kiều diễm.
"Hôm nay nàng bỗng dưng lại yên tĩnh như thế?"
Yến Nguyên Chiêu vừa buông giấy bút, vô tình bước tới trước mặt Thẩm Nghi Đường, "Đang nghĩ gì vậy?"
Lòng Thẩm Nghi Đường rối như tơ vò.
Đồ đã vào tay, ngày kia nàng có thể nhân cơ hội về Thẩm phủ mà giao nộp, lấy tiền công, thu dọn hành lý rồi chuồn đi xa, từ nay chẳng còn cái danh "Thẩm nương tử" phiền toái này nữa.
Nàng cũng chẳng sợ Yến Nguyên Chiêu phát hiện sổ sách bị đánh cắp, tự tin bản thân có thể cao chạy xa bay trước khi hắn kịp nghi ngờ.
Nhưng trong lòng vẫn cứ lơ lửng, chẳng yên.
"Có nghĩ gì đâu." Nàng nở nụ cười, giả vờ oán trách, "Ta cứ sợ mình huyên náo quá lại làm phiền chàng, nhưng khi ta im lặng thì chàng lại thấy không quen, xem ra chàng vẫn thích ta líu ríu hơn."
Yến Nguyên Chiêu dĩ nhiên không nhận, "Ta sợ nàng có gì giấu trong lòng, kìm nén đến hỏng mất thôi."
Thẩm Nghi Đường thật sự chợt nhớ ra một chuyện nghi hoặc đã đè nén trong lòng bấy lâu.
"Nói, sao mỗi lần ta nhắc đến đàn, chàng đều lảng tránh, lại còn có vẻ kỳ lạ? Ta nhịn mối nghi ngờ này lâu lắm rồi, bức bối muốn chết. Giờ chúng ta sắp thành phu thê rồi, chàng nên kể cho ta biết đi."
Yến Nguyên Chiêu hơi sững người, có chút bất ngờ, nhưng cũng không giấu giếm: "Thì ra nàng tò mò chuyện này. Nói với nàng cũng chẳng sao. Ta theo phụ thân học đàn từ nhỏ, nhưng từ năm mười bốn thì không đụng đến nữa. Nguyên do là…"
Thẩm Nghi Đường hứng thú ra mặt, tay lục trong chén lưu ly lấy một quả vải đỏ, vừa bóc vỏ vừa lắng nghe.
Yến Nguyên Chiêu dừng một chút, rồi thẳng thắn nói: "Liên quan đến cái chết của phụ thân ta. Ông ấy không phải đột tử như bên ngoài đồn đoán, mà là bị sát hại."
Thẩm Nghi Đường khẽ "a" một tiếng.
"Đêm đó, phụ mẫu cùng ngồi, nghe ta tấu bản "Nam Phong Khúc" mới học. Đột nhiên có một tên sát thủ bịt mặt, cầm dao xông vào phòng, lao thẳng đến chỗ phụ thân ta. Ông chưa kịp phản ứng thì đã bị hắn đâm liền mấy nhát, tắt thở tại chỗ."
"Mẫu thân chứng kiến tất cả, bị chấn động đến phát điên, về sau chỉ cần nhìn thấy đàn hay nghe âm thanh của đàn là lại hoảng hốt, tim đập thình thịch. Vì vậy ta không bao giờ chạm đến đàn nữa, trong phủ cũng xử lý hết mọi thứ liên quan đến đàn. Dù sau này mẫu thân hồi phục, ta cũng không đàn lại lần nào."
Quá khứ thê thảm, nhưng giọng kể của Yến Nguyên Chiêu lại bình thản như đang thuật chuyện người khác.
"Ta cứ nghĩ mẫu thân đã thiêu hủy toàn bộ phổ đàn của ta và phụ thân, không ngờ còn sót lại một bản, lại còn rơi vào Thẩm phủ. Có lẽ bà không nỡ hủy hết, nên mới tặng cho Thẩm thị lang vốn rất yêu đàn." Hắn khẽ nói thêm.
Thẩm Nghi Đường chẳng quan tâm Thẩm Chấp Nhu có thích đàn hay không. Trái lại, quả vải trắng nõn dính trên tay nàng lại quên không đưa lên miệng, chỉ buột miệng nói: "Phò mã gặp ám sát, mà lúc ấy chàng cũng có mặt, chắc chắn chàng sợ lắm."
Trong đầu Yến Nguyên Chiêu vụt hiện lên một mảng đỏ loang như máu.
Tường, sàn, cây đàn thất huyền… cả căn phòng như bị nhuộm trong vệt máu văng ra từ thân thể phụ thân. Đó là lần đầu tiên hắn biết, một người khi chết có thể chảy nhiều máu đến vậy.
Rồi người tràn vào đầy nhà, hỗn loạn. Mẫu thân ôm thi thể phụ thân gào khóc đến khản giọng, thảm thiết.
Giọng Yến Nguyên Chiêu trầm xuống, "Ta vừa sợ, vừa giận, liều mạng muốn đuổi theo thích khách, nhưng bị bọn gia nhân liều chết giữ lại."
Thẩm Nghi Đường trợn tròn mắt, "May mà họ ngăn được chàng! Khi ấy chàng mới bao lớn mà dám đuổi theo thích khách, không cần mạng sống nữa à!"
Yến Nguyên Chiêu nhìn vào đôi mắt long lanh như nước của nàng, trong đó là lo lắng chân thành không chút che giấu.
Tận sâu trong tâm khảm như có một sợi dây đàn phủ bụi bấy lâu, khẽ khàng được gảy lên.
Hắn vươn tay xoa đầu nàng, "Là con, sao có thể trơ mắt nhìn kẻ sát hại phụ thân mình trốn thoát? Đổi lại là người khác, cũng sẽ nghĩ như ta thôi."
Thẩm Nghi Đường trầm ngâm một hồi, nhai miếng vải mà chẳng cảm nhận được vị gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!