Chương 40: (Vô Đề)

***

Đêm nay, sắc trời âm u kéo đến sớm hơn thường lệ.

Tầng tầng mây mực loang dày đặc, như thể chỉ đợi một hiệu lệnh từ trời cao, sẽ dốc cả chậu mực trút xuống làm mưa, xối cho thế gian này thấm đẫm.

Thư phòng cách biệt với bầu không khí ngột ngạt bên ngoài, lặng lẽ mát mẻ mà an tĩnh. Yến Nguyên Chiêu đang cầm một quyển sách đọc, mi dài mắt sáng, vẻ mặt tập trung. Thẩm Nghi Đường ngồi xếp bằng bên chiếc bàn nhỏ gần cửa sổ, trên bàn trải mở sách vở, bày đầy các loại trái cây và nước quả. Nàng chống cằm, một bên má căng tròn lấp lánh ánh sáng. Lê Nhung nằm cuộn mình trên sàn, nheo mắt, há miệng ngáp dài, để lộ hai chiếc răng nanh nhỏ xíu.

Trời mỗi lúc một thấp xuống.

Cửa vang lên hai tiếng gõ nhẹ, Bạch Vũ bước vào nói: "Lang quân, Bùi thế tử tới tìm người."

Yến Nguyên Chiêu khép sách, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ: "Lúc này sao?"

Bạch Vũ gật đầu chắc chắn: "Người đã đợi ở Hội Nhân Đường rồi."

Yến Nguyên Chiêu nhìn về phía sau chiếc bàn nhỏ, tiểu cô nương bỗng ngoan ngoãn khác thường.

Hắn bước tới, thấy tay nàng co lại, nửa bên mặt tựa lên mặt bàn, hàng mi đen như lông quạ rủ xuống che đi đôi mắt, ngực khẽ phập phồng.

Nàng đã ngủ rồi.

Yến Nguyên Chiêu hơi nhíu mày, cảm thấy tư thế này không ổn.

Ánh mắt Bạch Vũ cũng theo đó nhìn qua.

Thấy lang quân có vẻ do dự, hắn đúng lúc nhắc nhở: "Thẩm nương tử ngủ thế này e là không thoải mái."

Yến Nguyên Chiêu cảm thấy lời ấy có lý, hắn vươn tay vuốt thẳng tay áo bị gập trên cánh tay phải nàng, rồi nhẹ nâng cằm nàng, đặt đầu nàng lên phần tay áo đã trải.

Như vậy, họa tiết trên mặt bàn sẽ không hằn lên mặt nàng.

Bạch Vũ im lặng mở cửa giúp lang quân, đi theo hắn ra ngoài.

Hắn còn tưởng lang quân sẽ bế người sang giường nhỏ bên cạnh cơ.

Vài luồng khí ẩm từ ngoài chui vào phòng, chẳng mấy chốc cửa đã được khép nhẹ lại.

Một giọt mưa lặng lẽ rơi lên song cửa, tiếp theo là giọt thứ hai, thứ ba…

Cô nương phía sau chiếc bàn nhỏ hơi giật nhẹ vành tai, rồi từ tay áo ngẩng đầu lên. Đôi mắt đảo qua một vòng, chạm phải ánh mắt của Lê Nhung đang nằm trên đôn tròn tò mò thò đầu ra nhìn.

"Suỵt!" Thẩm Nghi Đường đặt ngón trỏ lên môi, "Ngươi chẳng thấy gì hết nhé."

Lê Nhung ngơ ngác nhìn nàng, chiếc đuôi nhỏ mảnh khảnh cong lên, khẽ ve vẩy.

Thẩm Nghi Đường rón rén đứng dậy, đi tới trước giá sách.

Mưa dần trút ào ào, chen lẫn những tiếng sấm u u vang vọng.

Đột nhiên, "ầm" một tiếng…

"Trà ngon thật đấy."

Lang quân mặc áo đỏ uống cạn ngụm trà nóng, thỏa mãn đặt chén sứ thanh hoa lên án, tiếng "keng" vang giòn, lấn át cả tiếng mưa rơi rả rích ngoài cửa sổ.

"Minh Quang, ta thật sự rất thích loại Vĩnh Khê Mi của phủ huynh, uống bao nhiêu lần cũng không chán, danh trà mười kim một lạng quả nhiên không tầm thường."

Yến Nguyên Chiêu liếc hắn một cái: "Hai tháng trước ta đưa huynh hai cân, vậy mà vẫn phải chạy đến chỗ ta uống?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!