***
"Nhìn ta làm gì?"
Mặt Thẩm Nghi Đường bỗng nóng ran, cảm thấy công dụng tránh nóng của căn phòng này như mất tác dụng rồi.
Yến Nguyên Chiêu khẽ nhếch môi: "Khóe môi nàng dính vụn bánh."
Thẩm Nghi Đường thoáng sững sờ, rõ ràng nàng đã ăn rất ý tứ rồi, sao vẫn thành trò cười. Đang định rút khăn tay ra lau, thì đột nhiên cảm giác được đầu ngón tay hắn khẽ chạm lên.
Trước là đầu ngón tay cứng rắn, sau đó là phần bụng ngón tay ấm áp, nhẹ nhàng lướt dọc theo đường môi nàng, khẽ dừng lại một thoáng ở rãnh nhỏ trên môi trên.
Hơi thở của Thẩm Nghi Đường run lên.
Yến Nguyên Chiêu lau đi những vụn bánh vốn không tồn tại, yết hầu khẽ trượt, giọng khàn nhẹ: "Nàng biết vì sao ta không muốn nàng vào thư phòng không?"
Thẩm Nghi Đường không thể trả lời, bởi vì ngón tay hắn đã dừng giữa hai cánh môi nàng, chỉ cần nàng hơi hé miệng, sẽ ngậm lấy.
Mà nàng cũng không cần trả lời nữa.
Ngón tay cái đặt dưới cằm nàng hơi dùng sức, người hắn đã nghiêng qua hôn nàng.
Quấn quýt, dồn dập, trêu chọc, vị chua ngọt ẩn sau môi răng của Thẩm Nghi Đường đều bị hắn bá đạo đoạt lấy. Nàng chìm trong thế công dữ dội ấy, như tuyết sư sa vào lửa, không hay nửa thân mình đã mềm nhũn, bị hắn vô tình hay cố ý ép cho ngửa ra sau.
Một tay hắn đỡ lưng nàng, tránh nàng bị cạnh ghế làm đau. Một người trên, một người dưới, Yến Nguyên Chiêu hôn càng thêm cuồng dã.
Thẩm Nghi Đường nhắm mắt lại, hàng mi khẽ run dữ dội, ánh nến chẳng thể xâm nhập, chỉ đổ xuống dưới mắt nàng một mảng bóng tối mờ mờ, lay động, nhảy múa, ướt át, nhuốm lấy màu phấn hồng phơn phớt.
Việc làm Thẩm nương tử có vô số điều phiền toái, nhưng không bao gồm khoảnh khắc này. Nàng chủ động vòng tay ôm lấy eo hắn, mũi chân căng lên, vô thức xê dịch nhẹ, trong đầu mơ hồ hiện lên một ý nghĩ: hắn hành động thuần thục như vậy, cái gọi là "không gần nữ sắc", chắc chắn là giả.
Người ngoài đều bị hắn lừa rồi.
Đột nhiên"choang!" một tiếng vang giòn giã vang lên, theo sau là âm thanh vỡ vụn chói tai.
Hai người đang quấn quýt khó dứt bỗng tỉnh táo lại, Yến Nguyên Chiêu nhìn đống mảnh sứ trắng trên đất, trong mắt thoáng qua vẻ ngỡ ngàng.
Thẩm Nghi Đường lập tức hiểu ra chuyện gì, xấu hổ nói: "Vừa nãy ta lỡ chân, đá phải bình sứ trắng trên bàn nhỏ…"
May là bản thân không bị thương gì.
Yến Nguyên Chiêu giúp nàng chỉnh lại tóc mai hơi rối, khẽ than: "Tài quậy phá của nàng, ta quả thực bái phục."
Lần này thật sự không phải nàng cố ý mà…
Thẩm Nghi Đường làm bộ giận dỗi: "Vậy phải trách đại nhân khinh bạc ta trước, chân ta đâu có mọc mắt, sao thấy được bình hoa."
"Khinh bạc?" Yến Nguyên Chiêu bật cười, giọng khẽ khàng, "Rõ ràng là nàng thích đến chết."
Tới đoạn sau, không phải hắn trêu nàng nữa, mà là nàng quấn lấy hắn rồi.
Thẩm Nghi Đường đẩy hắn ra, ngồi dậy làm như không nghe thấy.
Bạch Vũ trực bên ngoài được gọi vào.
"Dọn đi." Yến Nguyên Chiêu nói.
Bạch Vũ ngơ ngác nhìn đống bừa bộn trên đất, lại nhìn hai người đang đứng. Cả hai mặt đều hơi đỏ, vẻ mặt bình tĩnh, mang theo vài phần khó dò.
"Lê Nhung nhảy lên nhảy xuống, làm vỡ bình rồi." Thẩm Nghi Đường chỉ chú mèo đang ngồi xổm ở góc phòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!